Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 802: Nhân vương phủ (1)

Dưới sự vây quanh của một đám thái giám, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn thấy Cơ Lâm, có điều tình trạng của hắn ta trông có vẻ không tốt, bị mất một nửa tai trái, trên mặt cũng có những vết sẹo sâu đến tận xương.
"Bệ hạ, mặt ngài sao vậy?”
Cơ Lâm, người đang ôm con mèo giả và không ngừng vuốt ve nó, nở một nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt: "Không có gì to tát, quả nhân tìm người đi giết người khác, người khác đương nhiên muốn tìm người đến giết quả nhân, chuyện này rất công bằng.”
“Chỉ là không ngờ rằng trong cung lại bẩn như vậy, xem ra cần phải quét dọn sạch sẽ một chút rồi.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức kinh ngạc trong lòng, Cơ Lâm không thể chết vào lúc này: “Bệ hạ, có cần ta ở bên cạnh bảo vệ ngài lúc không làm việc không?”
"Không cần, bên cạnh quả nhân vẫn còn có một số người có năng lực, tự bảo vệ cũng không có vấn đề gì, ngươi cứ làm việc sở trường đi.” Cùng với việc Cơ Lâm phất phất tay, thái giám bên cạnh bưng chiếc khay có đựng một cuộn giấy tranh qua.
Khi Lý Hỏa Vượng nhận lấy bức tranh trên khay, hắn phát hiện ra rằng phía trong vậy mà lại là một tấm bản đồ kiến trúc vô cùng chi tiết.
Bố cục của từng phòng còn có mục đích sử dụng của từng phòng đều được viết rất rõ ràng, hơn nữa bên dưới có ba ký tự màu đỏ được viết bằng chữ nhỏ, Nhân vương phủ.
"Nhân vương phủ" Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Lâm.
"Nhân vương là nhị ca của quả nhân, hơn nhàn rỗi một chút, trên phố đồn rằng cung phụng của hắn có không ít là tà tu không nhìn được ánh sáng, còn đồn lúc trước tà tu giết chết mẫu hậu ta còn có hoàng tỷ của ta chính là cung phụng trong tay hắn.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra mình nên làm gì tiếp theo rồi, không nói lời nào, sau khi hành lễ với Cơ Lâm, hắn xoay người rời đi với tấm bản đồ trong tay.
"Nhĩ Cửu, làm cho tốt. Chỉ cần ngươi giúp quả nhân đăng cơ, quả nhân nhất định sẽ không phụ ngươi.”
Thượng Kinh mặc dù lớn nhưng tìm một cái Nhân vương phủ vẫn là rất dễ tìm.
"Vương phủ không xây dựng tại thái ấp của Vương gia, vậy mà lại được xây dựng ở kinh đô, thật sự là kỳ quái.” Lý Hỏa Vượng đang quỳ một chân trên mái hiên, yên lặng nhìn tấm bảng hiệu cực lớn phía xa xa.
Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng lại tự lẩm bẩm: “Ừm, quả thực như vậy, có lẽ ngay từ đầu hoàng gia đã quyết định muốn nuôi cổ rồi.”
Lý Hỏa Vượng đang nói, hư ảnh của cơ thể ẩn thân từ từ chìm vào trong gạch ngói, mà thân thể ẩn thân lại bắt đầu từ từ đi về phía Nhân vương phủ.
Bức tường khổng lồ cao chót vót căn bản không thể ngăn được Lý Hỏa Vượng lúc này, các xúc tu của Lý Tuế trèo qua bức tường dễ dàng như trở bàn tay.
Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên cảm nhận được những người lính canh bí mật sau bức tường, nhưng hắn không lặng lẽ rời đi mà áp sát về phía một lính canh trong số đó.
Sau một nén nhang, Lý Hỏa Vượng đứng trên xà nhìn xuống thái giám nằm bất động bên cửa sổ bên dưới.
Người này nhìn ra bên ngoài không chớp mắt qua lỗ nhỏ trên cửa sổ, tên này là một trong số những lính canh bí mật của Nhân vương phủ.
“Lấy hắn ra để thử một chút vậy.” Lý Hỏa Vượng vừa thầm nói trong lòng với Gia Cát Uyên, vừa giơ tay nắm lấy chuôi Tích Cốt Kiếm.
“Chém!” Lý Hỏa Vượng ở trên xà dùng lực vung mạnh về phía dưới, một đường lịch sử Đại Tề không chút tiếng động chém qua.
Có điều lần này đường lịch sử kia không chém người này thành ba mảnh như thường lệ mà trực tiếp bao phủ lấy toàn thân của hắn ta.
"Chờ một chút, còn chưa bao phủ hoàn toàn, nửa bàn tay của người này còn ở trên xà nhà.”
"Lý huynh, ngươi lại vung một đao xem xem người kia còn sống ở Đại Tề nữa không?” Vẻ thong dong trước đó đã biến mất trên khuôn mặt, Gia Cát Uyên lúc này trông vô cùng nghiêm túc.
Dù sao đây này cũng là mấu chốt liên quan tới việc Lý Hỏa Vượng có thể đối phó với Xúc Xắc hay không.
"Lý Tuế, đợi lát nữa ta lại vung kiếm, ngươi nhớ thò nhãn cầu của mình ra nhìn một chút, nhớ nhất định phải kéo ra ngoài trước, đừng ở lại bên trong.”
"Cha, con biết rồi, cha yên tâm đi.”
Sau khi cẩn thận căn dặn Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nắm chặt Tích Cốt Kiếm, lại lần nữa dùng lực vung mạnh, một đường vết nứt vô hình giữa Đại Tề và Đại Lương vừa xuất hiện, một bóng đen lập tức chui ra từ trên người Lý Hỏa Vượng, bay qua đó với những tàn ảnh.
Khoảnh khắc trước khi vết nứt kia biến mất, xúc tu quấn quanh nhãn cầu kia của Lý Tuế đã vươn ra.
"Cha, người kia ở đây, hắn ta còn sống, hắn ta ôm lấy bàn tay bị đứt của mình, mở cửa sổ và hét lớn gì đó với bên ngoài.”
"Quá tốt rồi.” Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay đầy phấn khích.
"Điều này có nghĩa là thanh kiếm này không chỉ có thể giết người, mà đồng thời cũng có thể đưa người đến Đại Tề một cách an toàn! Không chỉ là người khác mà chỉ cần sử dụng thích hợp, thậm chí cũng có thể đưa bản thân ta về Đại Tề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận