Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1173: Ba Hủy (2)

"Thật sự đều là giả sao? Nếu ngươi là giả, vậy ngươi là hình chiếu của ai? Nếu ngươi là giả thì tại sao thật đến thế?”
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt ướt lệ của Dương Na, tự hỏi lòng, tình cảm đong đầy trong mắt đối phương khiến hắn rất đau lòng.
Lý Hỏa Vượng không tự chủ được hôn Dương Na, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc cái gì là thật sự cái gì là giả.
Hắn không để ý chính mình là hình chiếu gì, hắn chỉ để ý người mà mình đang ôm rốt cuộc có phải là Dương Na từng cùng mình lên sân thượng ngắm sao hay không.
Ngay lúc này, sofa bị đá mạnh đến run lên.
“Hôn say sưa nhỉ, có muốn cởi sạch cho tụi này xem phim luôn không? Có mang bao cao su không? Muốn mượn không?”
Toàn thân Lý Hỏa Vượng rung lên, đứng bật dậy nhìn Ba Nam Húc ở trước mắt:
“Lật ngửa bài đi! Đừng giả vờ, lời ngươi đã nói rốt cuộc là có ý gì! Ai trộm đồ của ta? Còn nữa! Thế giới này rốt cuộc có phải là thật không?”
“Ngươi muốn ta làm Tâm Bàn của ngươi đúng không? Được thôi, chỉ cần ngươi nói cho ta rốt cuộc chuyện này là thế nào thì ta sẽ đưa Tâm Bàn cho ngươi!”
Lý Hỏa Vượng luôn không muốn tiếp thụ hiện thực này, chỉ bởi vì nếu tất cả điều này đều là hình chiếu thì cha mẹ của hắn hay Dương Na, thậm chí tất cả trải qua từ lúc hắn ra viện cho tới nay đều là giả.
Chính mình thật sự xuyên qua, không thể trở về được nữa, mọi thứ từng trải qua đều không thể gặp lại nữa!
Nghe câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Ba Nam Húc cười khẽ:
"Ha ha ha, có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngại quá, lúc trước tôi đã nói sai, cậu tìm Thanh Vượng Lai là đúng người rồi, cậu điên hơn cậu ta nhiều.”
Ánh sáng trắng chợt lóe, hai thanh quân đao xuất hiện trong tay Lý Hỏa Vượng, con ngươi của hắn run nhẹ, vẻ mặt dữ tợn:
“Nói ra tất cả những gì ngươi biết! Ba Hủy, món nợ lúc trước ngươi hành hạ ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”
Ba Nam Húc hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay buông lỏng, tàn thuốc cháy hết mang theo làn khói trắng rơi xuống đất:
“Lấy dao hù dọa tôi sao? Đừng chơi trò đó với tôi, lúc bà đây giết người chôn xác thì nhóc còn chưa mọc lông!”
“Đừng giả bộ, ta nhận ra được ngươi! Ngươi là Ba Hủy! Ta cảm giác được ánh nhìn quen thuộc của ngươi!”
“Giả bộ bà nội mày! Bà nói lại lần nữa! Buông dao xuống cho bà! Một, hai, ba!”
Một bên chợt vang tiếng xé gió, trong lòng Lý Hỏa Vượng gióng hồi chuông cảnh báo, hắn bản năng ngồi xổm xuống, một quầy hàng thủy tinh to lớn bay vút qua đỉnh đầu của hắn, nếu vừa rồi bị đập trúng thì dù không chết cũng tàn phế.
Kẻ nâng quầy thủy tinh không ai khác hơn là tên to con Ba Thành Thanh.
Lý Hỏa Vượng nửa ngồi xổm vụt xoay người, giơ quân đao đâm về phía đùi của Ba Thành Thanh, ngay sau đó phần eo phía sau của hắn đau nhức.
Dù không quay đầu lại Lý Hỏa Vượng cũng biết đây là đòn đánh lén của Ba Nam Húc, nhưng hắn không thèm né, quân đao đâm thẳng, lấy thương đổi thương.
Mắt thấy hai bên sắp có đổ máu thì một tiếng thét khiến hai bên ngừng lại: “A a a a! Đều dừng lại!”
Khi hai bên quay đầu nhìn, thấy Dương Na ngồi dậy, giơ cao di động bao vỏ ngoài hình doraemon:
“Thanh Vượng Lai tìm các người! Cậu ấy có lời muốn nói với các người! Mọi người có gì từ từ nói, đừng đánh nhau!”
Nghe lời này, hai bên chậm rãi buông nhau ra.
Lý Hỏa Vượng vươn tay sờ, rút một khuyên tai nhọn ra khỏi thịt hông.
“Mợ nó, đúng là đồ điên!” Ba Nam Húc đi qua, nhận lấy điện thoại: “Alo, Thanh Tử, cậu giỏi lắm, cái thứ như vậy cậu cũng dám nhận, có phải cậu đoán trước tôi sẽ tìm hắn nên mới lấy tên này trêu cợt tôi không?”
Nhìn thấy đối phương xem chính mình một cái, sau đó cầm di động đi tới phương xa nhỏ giọng nói chuyện, Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ: "Nếu như nói hai chị em này là Ba Hủy, Trần Hồng Du là Tư Mệnh thối rữa, vậy Thanh Vượng Lai là Tư Mệnh nào? Phải chăng hắn biết gì về thế giới này?”
Nhiều Tư Mệnh như thế, chắc chắn có kẻ biết hắn hiện tại là sao.
Ba Nam Húc nói chuyện điện thoại một lúc, sắc mặt hơi kém, cô ta ném điện thoại qua:
“Nói chuyện điện thoại xong thì xéo ra ngoài, về sau đừng vào cửa hàng của bà! Có lòng tốt mà nghĩ người ta xấu!”
Lý Hỏa Vượng nhận lấy điện thoại, nhìn chằm chằm hai chị em dời tủ về chỗ cũ, hắn đặt điện thoại bên tai chậm rãi mở miệng:
“Alo?”
“Là tôi đây, Thanh Vượng Lai, Dương Na vừa nói cho tôi biết những chuyện mới xảy ra, anh đừng vội, hãy nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì, anh trải qua cái gì, tại sao bỗng nhiên như vậy?"
Lý Hỏa Vượng có chút do dự, nhưng nghĩ đến lý luận hình chiếu mà Thanh Vượng Lai nói, hắn giãy giụa một lát sau, cuối cùng bắt đầu chậm rãi nói.
"Ta rốt cuộc hiểu ra, ta là ai, tất cả điều này rốt cuộc là chuyện gì, tại sao cứ cảm giác kỳ lạ, bởi vì nơi này đã sớm không phải thế giới mà ta ở!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận