Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 142: Quy củ (1)

“Lý sư huynh ... huynh ... có cảm giác là trúc trên đầu cách đầu của chúng ta càng lúc càng gần không?”
Nghe lời này, tất cả mọi người chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy cây trúc bốn phía đã uốn cong, mũi nhọn màu bệnh trạng từ phía trên chĩa thẳng vào bọn họ.
"Đừng động, tất cả đừng nhúc nhích!"
Khi giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang lên trong rừng trúc u ám thì tất cả mọi người nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
Bọn họ không nhúc nhích đứng đó, ngửa đầu nhìn hàng loạt mũi nhọn cây trúc trên đỉnh đầu, sợ mấy thứ này đâm thẳng xuống.
"Tất cả đừng nhúc nhích!" Lý Hỏa Vượng nói, chính mình nâng lên chân phải đạp tới trước một bước.
Người khác thấy cảnh này thì trái tim treo cao, nhưng khi thấy trúc ở trên đỉnh đầu không có thay đổi gì thì lục tục thở phào một hơi.
Lý Hỏa Vượng nhấc chân tiến lên vài bước, đi một vòng bốn phía, trúc vẫn là cây trúc đó, không có thay đổi gì.
Cẩu Oa do dự nói:
"Có phải là ... Có phải là trúc ở nơi quái quỷ này vốn có hình dạng kỳ dị như vậy?”
Mặc kệ đúng hay sai Lý Hỏa Vượng đều không dám đoán, một tay bắt đầu lắc chuông. Du lão gia hình thành từ sợi chỉ nhanh chóng tuần tra rừng trúc xung quanh.
Qua một lúc, khi Du lão gia đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng biểu thị không có bất cứ vấn đề gì thì trái tim treo cao của cậu mới tạm buông xuống.
Lý Hỏa Vượng yên tâm không phải vì điều Du lão gia nói, mà là cảm giác bị nhìn chằm chằm kỳ lạ đó đã biến mất.
Lý Hỏa Vượng không thu Du lão gia vào ngay, mà là mang theo nó cùng đi tới.
Tuy rằng tiếng chuông khiến người đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn tốt hơn bị cái gọi là Tịch Nguyệt Thập Bát tấn công.
“Tất cả đi lên một chút, chúng ta hãy nhanh chóng xuyên qua rừng cây này.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa rung chuông đi sâu vào rừng trúc, ngón tay mở ra miệng khóa túi da trâu, những dụng cụ tra tấn nhanh chóng trải ra trong vạt áo, ánh sáng của Huỳnh Quang Thạch chiếu lên mấy thứ này phát ra tia sáng lạnh.
Giờ phút này, mỗi người đều nắm lấy vũ khí, ngừng thở, dựa vào nhau, đi theo sát, sợ tụt lại phía sau sẽ không đuổi theo kịp.
Tùy theo thời gian từ từ trôi qua, trúc nhọn trên đầu càng lúc càng thấp, uốn cong đến mức chạm vào nóc xe ngựa, cắt qua nóc thùng xe phát ra âm thanh chói tai lại sắc nhọn, khiến mọi người cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng Du lão gia vẫn như cũ biểu hiện không có bất cứ kẻ địch.
Đi trong rừng trúc kỳ lạ này, mọi người cảm giác như chui vào miệng thứ gì đó, những tre nhọn đó là răng nanh.
Trong hoàn cảnh này, Lý Hỏa Vượng cũng không biết chính mình đi bao lâu, choáng váng khiến cậu hơi mất nhận thức về thời gian.
Bỗng nhiên, Lý Hỏa Vượng cảm giác được phương xa có ánh sáng, lối ra!
Lý Hỏa Vượng hưng phấn giơ cao trường kiếm chém sắt như chém bùn vung mạnh, một mảng lớn cây trúc bị chém đứt, ánh sáng mặt trời chói lòa chiếu vào.
Mặt trời treo cao khiến tất cả mọi người theo bản năng híp mắt lại, thật sự quá chói mắt, xem vị trí của mặt trời thì hiện tại chắc đã là buổi chiều.
Mọi người thích ứng với ánh sáng bắt đầu nhìn đằng trước, bỗng chốc xoe tròn mắt, bọn họ nhìn thấy một tòa thôn phía sau rừng tre kỳ lạ này.
Nhà ngói xanh sắp hàng rải rác không đồng đều ở phương xa, giống như tất cả thôn mà Lý Hỏa Vượng đã thấy dọc đường đi.
Bên cạnh một hồ nước trong vắt thấy đáy ở đầu thôn có một số cô nương, cô dâu trẻ vừa giã y phục vừa cười nói tám chuyện.
Tiểu Mãn hơi cau mày, nghi hoặc hỏi:
“Lý sư huynh, có chắc là nơi này không? Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm rồi?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhớ lại vị trí mà Tĩnh Tâm sư thái cung cấp, cất Đạo Linh cầm trên đầu ngón tay vào, cất bước đi hướng thôn ở phương xa.
“Tất cả theo sát, đừng thả lỏng cảnh giác, có lẽ đây chỉ là biểu hiện giả dối của Tịch Nguyệt Thập Bát.”
Bạch Linh Miểu thì thào:
“Tịch Nguyệt Thập Bát ... sẽ là cái thôn sao?”
Lời Bạch Linh Miểu nói cũng là ý tưởng trong đầu của Lý Hỏa Vượng, cậu nhận được tin tức duy nhất về Tịch Nguyệt Thập Bát do sư thái cung cấp là tai họa này có màu đỏ.
Đám người Lý Hỏa Vượng càng tới gần, phát hiện ra bọn họ trước hết tự nhiên là các nữ nhân đang giặt quần áo, bọn họ cầm lấy y phục, khe khẽ thì thầm đi vào trong thôn.
Một đám người đầu đội mũ rèm che màu đen tới gần tất nhiên khiến người trong thôn chú ý, thanh niên trai tráng tụm năm tụm ba cầm một số dụng cụ làm nông bao vây đầu thôn, ánh mắt rất là đề phòng.
Một ông già để chòm râu dê cách thật xa lớn tiếng hỏi Lý Hỏa Vượng:
“Khách từ ngoài đến, các ngươi tới Ngô gia thôn chúng ta làm gì? Là đi ngang qua hay thăm người thân?”
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng quét qua mặt tất cả thôn dân, cũng không phát hiện bất cứ lạ thường, nhìn từ mặt ngoài thì dường như đây đúng là một thôn bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận