Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 435: Cam Nguyên (1)

Qua khoảng cách chân ngựa, thứ đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy là lệnh bài lớn tránh đường bị vệ binh giơ cao.
Đằng sau lệnh bài là bốn người gõ chiêng, phía sao người gõ chiêng là một đám người đàn ông không có râu, khí chất âm nhu.
Phía sau hơn một trăm người đàn ông không râu, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy chiếc xe ngựa hào hoa giống như phòng nhỏ di động.
Một tên mập mặc áo vàng, ngón cái của tay trái mập ú đeo chiếc ngọc ban chỉ, ngồi trên ghế ngọc ngáy khò khò, chắc đây là chính chủ.
Trong khi Lý Hỏa Vượng ngắm cờ xí rồng bốn móng màu vàng, một ông già ở bên cạnh nói với cháu của mình:
"Vương gia đi tuần, nhanh chóng quỳ xuống, nhanh lên!”
“Đây là vương gia của Ngân Lăng Thành?”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận đánh giá tên mập đang ngáy ngủ và một đám phụ nữ quỳ bên cạnh tên mập.
Nhìn hoa văn màu xanh thẫm gốm Thanh Hoa trên mặt họ thì hiển nhiên họ ra từ Linh Lung Tháp.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần, phát hiện người bên cạnh mình đều quỳ xuống, ngay cả Bạch Linh Miểu cùng Cẩu Oa cũng giống như vậy, chỉ mình cậu ngồi trên xe ngựa vô cùng chướng mắt.
"To gan! Người nào dám can đảm không quỳ?" Mấy vị kỵ binh eo giắt đao lủng lẳng, ánh mắt hằn học nhanh chóng vây quanh Lý Hỏa Vượng.
Không đợi Lý Hỏa Vượng nói chuyện, bọn họ đã rút đao bên hông ra.
Nhìn bọn họ, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, lấy ra yêu bài.
Khi thấy ba chữ Giam Thiên Tư, những người này thay đổi sắc mặt, vội thu vũ khí lại.
“Đại nhân, tiểu đã đắc tội, xin thứ lỗi!" Kỵ binh hai tay ôm quyền nâng hướng Lý Hỏa Vượng, xoay người mang theo người khác rời khỏi.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi khuất, không hiểu sao Lý Hỏa Vượng nghĩ đến chuyện Giam Thiên Tư củng cố địa vị thống trị cho những người này thì chỉ thấy ghê tởm.
“Người ở nơi khác đều thay đổi, tại sao thế giới điên cuồng này không mang theo những người này cùng điên?” Lý Hỏa Vượng nhìn tên mập, thầm nghĩ.
“Tất cả đứng lên, không được quỳ!”
Chờ vương gia kia rời đi, trong một khoảng thời gian gió êm sóng lặng, mãi khi đi tới bên ngoài Cam Nguyên Thôn vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Dưới chân một ngọn núi lớn, mái ngói màu xanh nối liền thành một mảnh, Cam Nguyên Thôn lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhìn quy mô thì đây là một cái thôn lớn bình thường, không khác gì với tất cả thôn đã gặp dọc đường đi.
Một đứa bé cưỡi trâu mang theo chó của mình chạy ra ngoài thôn, một số cô nương, cô dâu đang giặt áo bên bờ sông, biểu cảm của mỗi người đều bình thường, cách biệt một trời một vực với Thất Huyện lần trước.
Nếu chỉ nhìn từ bộ dạng bên ngoài thì thôn này không có gì đặc biệt.
Nhưng biểu hiện càng bình thường thì ở trong mắt Lý Hỏa Vượng càng bất thường.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa lấy ra phong thư cẩn thận xem, trong này nói có dấu hiệu Tọa Vong Đạo ẩn hiện, nhưng không viết dấu hiệu đó rốt cuộc là cái gì.
Nghĩ đến kinh nghiệm ở Thất Huyện, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nói với người khác: "Nếu nói Tọa Vong Đạo có khả năng ở bên trong, vậy ta sẽ lén đi vào xem xét một phen, miễn cho đánh rắn động cỏ."
"Lý sư huynh, đi một mình thật sự không có chuyện gì sao?"
Bạch Linh Miểu muốn nói lại thôi, Lý Hỏa Vượng thay đổi không thể thoát khỏi ánh mắt của người bên gối là cô ấy, gần đây cậu hơi bình thường nhưng hiện giờ trở nên có chút thần kinh.
Liên tưởng những âm thanh kia, Lý Hỏa Vượng không giải thích cái gì. Trong chuyện như vậy, giải thích càng nhiều sẽ chỉ khiến Bạch Linh Miểu lo lắng.
Lý Hỏa Vượng khiến hư thể và thực thể của mình thay đổi vị trí, dọc theo đường hẹp quanh co dưới cây liễu đầu thôn chậm rãi lẻn vào trong.
"Lại ... Nhân ... Phong ... ".
Ảo thính đột ngột đã không thể khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác được kinh ngạc, cậu lắc mạnh đầu qua lại, nhìn hướng hòa thượng mắc kẹt trong cây.
"Xem ta làm cái gì? Ta không nói gì hết.”
“Suỵt!” Lý Hỏa Vượng thả xuống ngón tay đặt bên miệng, thả chậm bước chân đi hướng Cam Nguyên Thôn.
Lý Hỏa Vượng không để ý ảo thính nữa, tập trung vào nguy cơ trước mắt.
Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng nhìn ra được toàn bộ Cam Nguyên Thôn dường như đang chúc mừng cái gì, đôi liễn dán trên tường, môn thần trên cửa đều thay mới, quần áo trên người họ cũng mới tinh.
Lý Hỏa Vượng đứng trên một cây to treo đầy mảnh vải đỏ, lặng lẽ nhìn chăm chú vào mọi thứ ở bên dưới, đến hiện nay cậu không phát hiện bất cứ lạ thường.
Nhưng rất nhanh, tình huống phát sinh biến hóa, các thôn dân mặc tươm tất, còn ăn bữa cơm trưa phong phú tốp năm tốp ba chạy hướng cuối thôn.
Trên đường đi, các thôn dân tâm trạng thoạt trông rất tốt đùa cười tán gẫu, đồng dạng không có gì lạ thường.
Lý Hỏa Vượng đi theo những người này đến cuối thôn, ngừng lại trước một ngôi miếu thôn.
Giọng nói của mọi người nhỏ lại nhiều, một số đứa trẻ nếu ồn ào sẽ bị người lớn trong nhà kéo lại tét mông.
Mỗi người đều đứng ở nơi đó mong đợi cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận