Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 763: Nằm mơ (1)

“Hỏa Vượng, Hỏa Vượng!”
Hắn nhìn thấy Dương Na ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với mình, nhích bài thi đã viết xong về phía mình một chút.
Lý Hỏa Vượng chắp tay trước ngực, lén lút cảm kích bái lạy nàng, cầm bút chuẩn bị chép.
Mũi bút tiếp xúc với bài thi trống, trên mặt bài thi bắt đầu tạo nên từng trận gợn sóng, tiếp đó trong gợn sóng xuất hiện hình ảnh phản chiếu của Lý Hỏa Vượng.
Đầu tiên là đen trắng mơ hồ, dần dần rõ ràng có màu sắc.
Mưa ào ào vang lên, mưa to xối xả đánh bóng phản chiếu vỡ thành từng mảnh nhỏ, Lý Hỏa Vượng cả người ướt đẫm vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, dùng thân thể che chắn vũng nước nhỏ có bóng phản chiếu của mình.
Khi gợn sóng trên mặt nước dần dần biến mất, Lý Hỏa Vượng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình thỏa mãn nở nụ cười.
“Lý Hỏa Vượng.”
Nghe thấy mình gọi tên mình, Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, mở miệng đáp lời: “Ây, ta ở đây.”
“Lý Hỏa Vượng.”
“Ây, ta ở đây.”
“Lý Hỏa Vượng.”
“Ta ở đây.”
“Lý Hỏa Vượng.”
“Ta ở đây.”
Theo Lý Hỏa Vượng càng nói càng gấp, toàn bộ thế giới đều trong nháy mắt trở nên vội vàng xao động, từng xấp bóng dáng gấp rút nhanh chóng di chuyển.
Động tác của bọn họ nhanh chóng tới gần mình, nhưng lại vĩnh viễn đều không đến được. Bản thân hắn lại dường như muốn vĩnh viễn hưởng thụ cảm xúc sợ hãi nôn nóng đan xen này.
“Đừng nói nữa! Ta ở đây!” Lý Hỏa Vượng trở nên điên cuồng hai tay ôm quyền, nặng nề đập vào bóng ngược.
Theo tiếng thủy tinh vỡ vụn ào ào, hình ảnh phản chiếu nối liền với mặt đất toàn bộ vỡ vụn, Lý Hỏa Vượng theo mảnh vỡ mãnh liệt rơi xuống.
Cảm giác rơi xuống dữ dội làm cho Lý Hỏa Vượng theo bản năng cuộn tròn lại như trẻ con, yên tĩnh chờ đợi thời khắc rơi xuống kia.
Bỗng nhiên một bàn tay lớn từ phía trên vươn tới, mạnh mẽ kéo Lý Hỏa Vượng lại.
Khi Lý Hỏa Vượng mở to mắt, trên dưới nháy mắt đảo ngược, giờ phút này, hắn phát hiện mình nằm rạp xuống một vách núi, gắt gao kéo tay một người, đó là tay Gia Cát Uyên.
“Lý huynh! Giúp ta!” Gia Cát Uyên vẻ mặt cực kỳ thống khổ lớn tiếng hét với Lý Hỏa Vượng.
“Đừng buông tay! Ngàn vạn lần đừng buông tay! Ta sẽ kéo huynh lên!”
Hai tay Lý Hỏa Vượng gắt gao túm lấy, xuất ra khí lực cả người, nhưng mà làm cho hắn tuyệt vọng chính là, thân thể Gia Cát Uyên trở nên ngày càng nặng.
Cuối cùng dưới lực đạo cực lớn, Gia Cát Uyên rốt cuộc rơi xuống vực sâu vô tận: “Lý huynh! Giúp ta! Ta đau đớn lắm!”
“Hây!” Lý Hỏa Vượng hít ngược ngụm khí lạnh ngồi bật dậy, chưa hoàn hồn thở hổn hển từng hơi một.
Qua một hồi lâu lúc này hắn mới nghe thấy, ngoài cửa sổ xe rầm rầm vang lên, thì ra là trời mưa.
“Lý sư huynh? Lý sư huynh?” Bạch Linh Miểu nhẹ giọng gọi, còn Lý Hỏa Vượng đang cầm đũa ở trước mặt nàng. Đã sững sờ nhìn bát mì nguội nước một hồi lâu.
“Lý sư huynh, huynh sao vậy?” Mãi đến khi Bạch Linh Miểu lấy tay chạm lên mu bàn tay của hắn, lúc này Lý Hỏa Vượng mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Không có gì, chỉ là suy nghĩ về giấc mơ hôm qua.” Lý Hỏa Vượng đưa cái bát và đôi đũa trong tay qua.
“Đó không phải là giấc mơ tốt sao? Không sao đâu, mẹ muội nói, giấc mơ luôn đảo ngược.” Bạch Linh Miểu cầm bát đũa đi về hướng bờ sông.
“Đảo ngược sao?” Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Gia Cát Uyên phía xa, trầm mặc không nói.
Tới lúc nhìn thấy Bạch Linh Miểu trở lại với bát đĩa và đôi đũa đã được rửa sạch trong tay, Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc mạnh đầu, đứng dậy: “Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ thôi, ngày ngày nghĩ đến, đêm nằm mơ thấy.”
Vừa mới chuẩn bị đi tiếp, nhưng Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện thiếu mất một người, “Miểu Miểu, Lý Tuế đâu?”
“Đang nghịch nước ở chỗ mấy chục trượng phía trước.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu bất lực. “Hoàn toàn không khác gì đứa trẻ mười mấy tuổi.” Hắn nhấc chân đi về phía dòng sông bên kia tìm. Khi hắn nhìn thấy cái áo tơi rộng lớn của Lý Tuế, không thấy hắn đang nghịch nước.
Lúc này Lý Tuế giống như con chó bò bên bờ sông, canh mấy con cá chép đang nhảy. “Bắt cá, vì sao không ăn mà để đó nhìn?” Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn hỏi. “Phần của ta ta đã ăn rồi, đây là phần của Nhị nương, ta đang chờ nàng.” Lời nói của Lý Tuế khiến cho cánh tay của Lý Hỏa Vượng đưa tới muốn sờ đầu nàng chậm rãi thu lại. Lý Hỏa Vượng biểu cảm phức tạp nhìn Lý Tuế, nàng vẫn chưa ý thức được Nhị Thần đã biến mất rồi sao? Bỗng nhiên trong bụi cỏ bên trái có tiếng động, Lý Tuế bỗng nhiên chống cơ thể gầy gò lên, nhưng khi một con thỏ rừng màu xám từ bên trong lao ra, nàng thất vọng cúi đầu xuống, tựa trên hai chân đan chéo phía trước.
“Lý Tuế, đừng chờ nữa, Nhị nương đi rồi, cũng sẽ không quay lại nữa.” Lý Tuế lần đầu tiên không tin lời của Lý Hỏa Vượng nói: “Nhị nương nhất định sẽ trở về, nàng đã nói với ta.”
“Lý Tuế!”
Tiếng quát lớn của Lý Hỏa Vượng làm cho trên mặt của Lý Tuế hiện lên một chút ấm ức.
“Tại sao không để cho ta chờ Nhị nương? Nhị Thần nàng rõ ràng đã nói sẽ trở lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận