Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 735: Xá lợi (1)

Mà Lý Hỏa Vượng đứng một bên, liếc mắt nhìn Cơ Lâm ngồi phịch dưới đất bên kia, bèn cũng đi theo thái giám ra ngoài.
Hắn tin rằng đối mặt với sự biến đổi to lớn và lựa chọn của đời người như vậy, vị tân hoàng đế này trong khoảng thời gian tiếp theo sợ là sẽ bận rộn, hẳn là không có thời gian bận tâm đến nhân vật nhỏ chỉ có duyên gặp mặt một lần như mình.
Đợi khi từ trong lăng mộ lạnh lẽo ngột ngạt kia đi tới hoàng miếu ấm áp treo nến, Lý Hỏa Vượng lập tức có loại cảm giác từ âm phủ đến dương gian.
Hắn vừa chuẩn bị đi về phía Liên Tri Bắc đang chờ ở cửa, một thanh âm tràn ngập uy nghiêm từ phía sau truyền đến: “Quý Tai!”
“Quý Tai?” Lý Hỏa Vượng hơi sửng sốt một chút, khi nhìn thấy Gia Cát Uyên bên cạnh mới lập tức phản ứng lại, đây là tên mà trước kia đối phương đã sửa cho mình. “Đối phương là đang gọi mình đấy.”
“Lý huynh chớ hoảng hốt, quốc sư Đại Lương này, nhìn không thấu thủ đoạn của tiểu sinh, ông ta không thể biết tên thật của huynh, tự nhiên cũng không thể tính ra huynh đã làm gì trong quá khứ.” Sau khi Lý Hỏa Vượng cho Gia Cát Uyên một ánh mắt cảm kích, xoay người đi về phía quốc sư Đại Lương đang đứng ở đó: “Quý Tai bái kiến quốc sư đại nhân!” Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc hành lễ với bóng lưng đối phương.
"Ngươi đã là Canh Kỳ của Giam Thiên Tư, vậy có một số việc ngươi cũng nên biết, cái gì nên nói cái gì không nên nói nhỉ?" Quốc sư giơ bàn tay đầy nếp nhăn lên không ngừng bấm đốt tính toán.
“Tại hạ hiểu.” Lý Hỏa Vượng đứng đó vô cùng tập trung, đối với việc đối phương muốn nhắc nhở mình không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Ngược lại, đối phương lúc này nếu như không nói gì cả, trong lòng Lý Hỏa Vượng ngược lại không yên tâm.
"Quý Tai, ngươi đã là giáo chúng của Áo Cảnh Giáo, tại sao phải gia nhập Giam Thiên Tư? Ta nhớ những người ngu muội các ngươi, không phải vẫn luôn quên hồng trần, mơ mộng viển vông vọng tưởng thành tiên đó sao?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn là mấy lời trình bày giải thích lúc trước.
Có điều đối mặt với người này, Lý Hỏa Vượng thậm chí không định lừa dối, mà toàn tâm toàn ý cho rằng, mình chính là vị Quý Tai vì đại trưởng lão đã chết mà báo thù rửa hận đối với Tọa Vong Đạo kia.
“Ừm.”
Đối mặt với lời trình bày của Lý Hỏa Vượng, quốc sư Đại Lương xoay người lại, vừa khẽ vuốt hàm râu bạc trắng vừa khen ngợi gật đầu.
Lý Hỏa Vượng giờ phút này có chút thấp thỏm, không biết đối phương tin hay không, thực lực của đối phương không tầm thường, thật sự động thủ, mình chưa chắc trốn thoát. Ngay khi hắn đang chuẩn bị những lời trình bày khác trong lòng, đối phương lại mở miệng: “Bệ hạ đã vừa ý ngươi như vậy, vậy có thể có liên hệ với hoàng gia, đây chính là may mắn lớn của ngươi, nắm giữ cho cẩn thận.”
“Vâng!”
Có điều trong lòng Lý Hỏa Vượng, hắn không cảm thấy đây là may mắn lớn, dưới tình huống có người khác tranh giành, Cơ Lâm lỗ mãng kia còn có thể ngồi trên hoàng vị này mấy ngày đều khó nói.
“Đi thôi, làm cho tốt, Đại Lương triều cần người như các ngươi.” Quốc sư Đại Lương nói xong, lấy tay vỗ vỗ vai Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng nhạy bén cảm giác thứ gì đó theo bả vai chui vào gốc lưỡi của mình, hắn lập tức hiểu được, sau một trận uy hiếp, đối phương vẫn không yên lòng, vẫn hạ lên người mình một đạo cấm chế.
Có điều đối với việc này Lý Hỏa Vượng không sao cả, hắn vốn cũng không có ý định nói với người khác, thứ này chỉ cần nói ra, nhất định sẽ đưa tới một ít phiền toái.
“Tuân lệnh, tại hạ cáo lui.” Lý Hỏa Vượng hành lễ lần nữa, xoay người đi ra khỏi hoàng miếu.
Đợi khi Liên Tri Bắc mang theo Dương Thọ Đan đi ra khỏi hoàng thành màu đỏ thẫm cao ngất, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn hoàng cung tràn ngập bức bối một cái, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn không thích nơi này, phảng phất cả thành đều đang sống, mọi thời khắc đều đang ăn thịt người.
Có điều tuy rằng ở giữa có chút trắc trở, nhưng ít nhất kết thúc coi như thuận lợi.
Nhưng nếu đã biết mấy vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vậy xem ra Thượng Kinh này sóng ngầm lại bắt đầu cuộn trào, mình vẫn nên mau chóng làm xong chính sự rồi rời khỏi nơi này.
Về phần đi giúp Cơ Lâm củng cố hoàng quyền, căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của Lý Hỏa Vượng, tuy rằng thiếu niên lang kia xem ra rất thích hợp làm bằng hữu, hơn nữa đối với mình còn rất có thiện ý.
Nhưng dù sao hai người chỉ là có duyên gặp mặt một lần, chút giao tình đó không đáng để mình lấy mạng đi đổi, thêm nữa, tiểu tử kia nhìn qua cũng không giống người có thể làm hoàng đế.
“Bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa.” Lý Hỏa Vượng quay đầu nói với Liên Tri Bắc đang kích động nhìn ngọc bài trong tay.
Vô Cấu Dương Thọ không thể ngưng tụ thành đan, phải là chuyên gia tự mình truyền thụ mới được, mà tấm ngọc bài kia chính là bằng chứng thu được Vô Cấu Dương Thọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận