Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 928: Ngọc bội

“Nhìn này Hỏa Vượng, em còn giữ quà sinh nhật mà anh tặng!” Dương Na nhẹ vén tóc lộ ra khuyên tai phỉ thúy rũ xuống trên vành tai tròn.
Dương Na dường như thuận miệng nói:
“Mà này Hỏa Vượng, anh mua khuyên tai này ở đâu vậy? Bạn của em nói thứ này rất đáng giá, chắc anh sẽ không bỏ ra quá nhiều tiền chứ?”
Nhưng vừa nói xong, Dương Na hơi ngây ra một lúc, nhìn về hướng Dương Na phía sau hàng rào sắt:
“Chẳng phải anh luôn ở bệnh viện sao? Làm cách nào ra ngoài mua đồ? À, còn có ngọc bội kia nữa.”
Lý Hỏa Vượng đồng tử hơi rút lại: “Có sao?"
"Có chứ, là ngọc bội giá trị bốn trăm nghìn.”
"Có sao? Lý sư huynh, ngọc bội ở đâu?”
Trong sân của đại viện Bạch gia, Bạch Linh Miểu nghi hoặc nhìn Lý Hỏa Vượng, dường như không hiểu nổi lời đối phương vừa nói.
Khi nghe thấy Bạch Linh Miểu cư nhiên nói ra lời như vậy thì Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ.
Sao đối phương không biết được chứ? Hắn từng đưa cho cô.
Tuy qua đã lâu nhưng Lý Hỏa Vượng nhớ kỹ rõ ràng, lúc ở Thanh Phong Quan đúng là hắn tìm được miếng ngọc bội đại biểu cho hoàng gia Đại Lương ở trong phòng của Huyền Dương.
Nhưng hiện giờ Bạch Linh Miểu không nhớ gì cả, chuyện thật sự phát sinh vậy mà cô không nhớ?
“Không! Việc này không ổn chút nào!”
Nếu nói lúc trước Đấu Mẫu bị Quý Tai cướp đi Thiên Đạo thực giả, âm mưu của nó bao gồm ký ức trên thuyền lớn của Lý Hỏa Vượng cùng biến mất, vậy lần này ngọc bội biến mất trong óc Bạch Linh Miểu chắc chắn không ổn! Quý Tai bỗng nắm giữ Thiên Đạo thực giả mới, tại sao đang yên lành biến một miếng ngọc bội thành giả?
Điều này vô lý, hoặc nên nói biến mất theo Thiên Đạo thực giả của Đấu Mẫu không chỉ có ký ức về ngọc bội!
Hai mắt Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú khuôn mặt quấn dải lụa trắng kia:
“Miểu Miểu, muội hãy đi kêu sư huynh đệ đi theo chúng ta cùng ra Thanh Phong Quan, ta có sự tình muốn hỏi bọn họ.”
Tuy rằng Bạch Linh Miểu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu:
“Đã biết.”
Rất nhanh, trong đại viện Bạch gia đứng đầy người cùng đi ra Thanh Phong Quan, họ đều nghi hoặc tại sao Lý Hỏa Vượng muốn tìm bọn họ.
Lý Hỏa Vượng nhìn từng khuôn mặt, cầm tờ giấy đã vẽ sẵn đặt ở bên cạnh, vừa rồi hắn dùng bút lông vẽ một ngọc bội hình tròn trên giấy.
“Đi ra Thanh Phong Quan, các ngươi có thấy miếng ngọc bội này mang trên người của ta không? Hoặc nên nói các ngươi có ấn tượng gì với ngọc bội hình dạng này không?”
"Đây là cái gì? Ngọc bội? Chưa thấy bao giờ, người như chúng ta sao mà đụng tới thứ như vậy nổi.”
“Đúng rồi, nếu có thì trên đường đi đã sớm đổi thành tiền lạn lưng.”
Từ miệng của sư huynh đệ khác, Lý Hỏa Vượng phát hiện tin tức về ngọc bội này chẳng những biến mất khỏi đầu Bạch Linh Miểu, cũng biến mất khỏi óc của mọi người.
Lữ Tú Tài nịnh nọt hỏi:
“Sư phụ, ngọc bội này quan trọng lắm không? Nó ở đâu, ta tìm giúp cho.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, trầm tư một lúc sau mở miệng nói: "Không có việc khác, các ngươi đi đi."
Tuy rằng Quý Tai không nói, nhưng Lý Hỏa Vượng dường như tìm được một ít manh mốitừ hai bên, nhưng hắn còn cần xác nhận suy đoán này.
Lời của Lý Hỏa Vượng khiến người khác cảm thấy hoang mang, gãi đầu nghi hoặc xoay người rời khỏi.
Bạch Linh Miểu đồng dạng không hiểu suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng lúc này, vẻ mặt hơi lo lắng, phải chăng đầu củ sen của Phương Tiên Đạo không có tác dụng?
“Miểu Miểu, mang tới một con chim giúp ta, ta cần hỏi rõ người có tin tức linh thông.” Lý Hỏa Vượng nói rồi lấy phù lục có khắc mặt trăng ra khỏi người.
Người Lý Hỏa Vượng muốn tìm là Nguyệt Lượng Môn Liễu Tông Nguyên từng làm việc với hắn, tin tức vô cùng linh thông.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng đối phương phải qua vài ngày mới trả lời, nhưng ra ngoài hắn dự đoán là tối hôm đó Liễu Tông Nguyên tìm đến, tỏ ra đặc biệt tích cực.
“Ôi chà chà, Nhĩ Cửu huynh đệ, ngài hiện giờ là thật cá vợt long môn, móc nối quan hệ với hoàng đế Đại Lương. Thảo nào ta thấy lạ khi ngươi không hứng thú với việc làm của Tư Thiên Giam, thì ra là tính toán điều này. Cao tay ấn lắm!”
Liễu Tông Nguyên tâng bốc Lý Hỏa Vượng, thái độ cũng trở nên tôn kính rất nhiều.
Rất hiển nhiên, hắn ta có thể cảm giác tên điên Áo Cảnh Giáo này đã khác với Nhĩ Cửu ngày trước.
Tuy rằng Tư Thiên Giam ở trên cả hoàng quyền, không hứng thú với ai làm vua, nhưng nếu thân phận của đối phương là bạn tốt sống chết với hoàng đế, vậy tiểu tốt làm công như hắn ta giục ngựa cũng không theo kịp.
"Ngồi đi, thật lâu không gặp, làm phiền hỏi ngươi một ít chuyện."
Liễu Tông Nguyên vỗ ngực nói:
“Nói gì kỳ, chúng ta từng là giao tình sẵn lòng hy sinh cả mạng sống, muốn biết cái gì cứ hỏi!”
Lý Hỏa Vượng nhìn mặt nạ gỗ đeo trên mặt Liễu Tông Nguyên, trầm tư một lúc sau chậm rãi mở miệng nói: "Ngày xưa ở Thượng Kinh, chắc ngươi còn nhớ mắt của Thần Sơn Quỷ bị Tọa Vong Đạo phá hủy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận