Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 411: Khách điếm (1)

Lý Hỏa Vượng ra chiều đăm chiêu dùng tay sờ cằm mình:
“Là thật sự đánh hài tử sao? Hay bọn họ dùng hài tử để làm việc khác?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng không kiềm được nhớ lúc trước thủy tặc dùng đồng nam đồng nữ triệu hoán hà bá, đối với thế giới hoàn toàn điên cuồng này, cậu luôn đoán theo chiều hướng tệ nhất.
Sau khi nghe đối phương nói xong Lý Hỏa Vượng lại có nỗi lo mới, cậu hy vọng chuyện trong Thất Huyện đủ lớn, dẫn đến Giam Thiên Tư. Nhưng cậu không hy vọng chuyện lớn đó khiến bọn họ rơi vào trong nguy hiểm.
Khi Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần thì người gặt thuê già đã rời khỏi, trời cũng tối đen.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, đứng lên đi hướng khe suối bên đồng ruộng rửa mặt súc miệng: "Càng nghĩ càng loạn, thôi không nghĩ nữa, đến chỗ đó trước đã, xem tình huống thực tế rồi tính tiếp.”
Hôm sau hai người gặt thuê đi hướng khác, dù sao đã gặt hết lúa trong Thất Huyện, bọn họ còn phải đi đồng lúa khác.
Từng ngày trôi qua, mỗi khi gặp người đi chung đường Lý Hỏa Vượng sẽ tìm cách hỏi thăm tin tức Thất Huyện từ họ.
Đáng tiếc là, những người này hoặc là không biết, hoặc là nói Thất Huyện có ôn dịch, khuyên bảo đám người Lý Hỏa Vượng đừng đi, không tìm hiểu được thông tin hữu dụng nào.
Nếu hỏi dọc đường đi có gì đáng mừng thì đó là không gặp cướp ngựa hay trấn lột.
Trong tâm trạng hơi thấp thỏm của Lý Hỏa Vượng, bọn họ rốt cuộc đến Thất Huyện.
"Đây là Thất Huyện?”
Lý Hỏa Vượng đứng trên sườn núi, dùng con mắt mới mọc nhìn huyện thành vuông vức ở bên dưới.
Hôm nay trời âm u, mây đen nhiều, sắc trời như vậy khiến Thất Huyện trông đặc biệt u ám.
Nhìn bộ dạng của huyện thành này, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc biết tại sao gọi huyện thành này là Thất Huyện, bởi vì hình dạng của nó giống số bảy.
Bởi vì huyện thành này giống số bảy nên gọi là Thất Huyện.
“Nơi này trông không yên ổn, tất cả hãy cảnh giác.” Lý Hỏa Vượng nói xong nhấc chân đi hướng Thất Huyện.
Mới vào huyện, Lý Hỏa Vượng rõ ràng cảm giác được không thích hợp, so với huyện thành lúc trước thì người ở đây rất ít, đường trống trải, ngẫu nhiên có một số người đi ngang qua bọn họ cũng là bước chân vội vã.
Lý Hỏa Vượng cảm giác nhiều tầm mắt đang nhìn chính mình, những ánh nhìn bắn ra sau cánh cửa sổ. Cậu nhìn xung quanh một vòng, đã có thể tưởng tượng nhiều người đang chổng mông nhìn lén đoàn người lạ.
Ngay lúc này, một người phụ nữ bới tóc mặc váy thô ôm hài tử, sắc mặt rất là tiều tụy đi tới.
Vừa tới gần, rõ ràng nàng bị đám người Lý Hỏa Vượng hù dọa, cắn chặt môi, ôm chặt đứa trẻ khóc quấy bế trong tay, men theo mái hiên vỉa hè bước nhanh qua.
Khi người phụ nữ cách Lý Hỏa Vượng ngày càng gần, cậu khép mắt lại, hít cánh mũi.
“Grừ grừ ...” Màn Thầu thè lưỡi đỏ ngồi dưới đất, dùng hai chân trước lông trắng kéo vạt áo của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vỗ đầu chó:
“Ngươi cũng ngửi được phải không? Đúng thế, nàng ta có mùi máu và mùi rỉ sắt.”
“Grừ grừ!” Màn Thầu không ngừng vẫy đuôi, tuy rằng nó cũng ngửi được hai mùi này, nhưng mà làm một con chó, nó không hiểu Lý Hỏa Vượng đang nói gì.
Hòa thượng ở một bên lên tiếng:
"Đạo sĩ, nàng có mùi máu và rỉ sắt đại biểu cho cái gì? Nàng là người xấu hay tốt?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, ngước lên nhìn trời, vừa lúc có một giọt nước từ trên cao nhỏ xuống mắt của cậu.
"Chúng ta đi thôi, sắp mưa rồi, tìm khách điếm ở tạm đã.”
Mới đầu mưa rơi vài hạt, nhưng dần dà rơi nhiều hơn, đám người Lý Hỏa Vượng mới bước vào một khách điếm thì mưa như trút nước đổ ập xuống.
Lý Hỏa Vượng lắc nước mưa trên người, hét lớn hướng không gian trống rỗng:
“Tiểu nhị! Ở trọ!”
Kêu cũng cỡ thời gian uống cạn tuần trà, một vị tiểu nhị trên vai đắp khăn lông trắng vén mở rèm đi ra.
Vừa nhìn thấy nhiều khách xứ lạ, tiểu nhị thay đổi sắc mặt, vẻ mặt hoảng sợ, thân thể bản năng thụt lùi ra sau.
Lúc này Cẩu Oa nhảy ra chộp lấy cánh tay của tiểu nhị không cho đi:
“Ngươi đi đâu? Không thấy có mối làm ăn à? Mau kêu đầu bếp nấu cơm, vợ của ta và Lý sư huynh sắp chết đói rồi!”
“Vâng vâng, các vị khách quan chờ chút.” Giọng điệu của tiểu nhị hơi run.
Khi hắn xoay người đi sau bếp, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế chủ cau mày, hành động của đối phương rất kỳ lạ.
"Tiểu Mãn, cùng đi xem, theo dõi kỹ đừng để bọn họ chuốc thuốc chúng ta.”
Xuân Tiểu Mãn gật đầu, dùng tay cụt cầm kiếm đi hậu viện, Bạch Linh Miểu ở một bên ngẫm nghĩ rồi cũng đi theo.
"Tiểu Đạo Gia, hay là chúng ta đợi mưa tạnh rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi." Lữ Trạng Nguyên rất hiển nhiên cũng không biết Lý Hỏa Vượng đến vì điều kỳ lạ này, nhưng ông vào Nam ra Bắc đã cảm giác được không thích hợp.
"Đừng hoảng, hiện tại là bọn họ sợ chúng ta chứ không phải chúng ta sợ họ. Huyện thành này đủ lớn, hơn nữa mọi người cũng mệt mỏi, ở lại đây nghỉ chân một chút rồi lên đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận