Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1381: Chung đường (2)

“Sư phụ, không đến mức như vậy chứ?” Lâm Khải Sơn làm đồ đệ thứ bốn dùng mu bàn tay lau mồ hôi chảy xuống cằm, hỏi sư phụ của mình.
“Cẩn thận là trên hết, thận trọng không có hại. Ta thấy cô nương kia không ổn, mau nhặt củi dựng bếp nấu cơm.”
Bữa tối cũng không thịnh soạn gì, là một ít bánh hoa màu ăn kèm nồi canh rau dại, chỉ có một vò giấm chua nhỏ tăng thêm ít mùi vị trong miệng.
Còn không được ăn nhiều giấm, mỗi người chỉ được chấm bảy lần, ăn xong là hết phần, đây là quy tắc của Trần Bân.
Thiếu niên ăn nghèo gia đình, câu này không phải nói chơi, nếu cho họ ăn no bụng thì vò giấm này không đủ ăn một ngày.
Trong khi bọn họ nhai ngồm ngoàm, cậu bé nhỏ tuổi nhất ngậm bánh đi trong rừng trút bầu tâm sự.
Nhưng cậu bé vừa đi tới ven rừng đã bị sợ tới mức hét lớn một tiếng, tiếng la còn to hơn lúc trước bị bẻ trật khớp tay.
Nghe thấy âm thanh, tất cả sư huynh đệ không ăn cơm nữa, vội vàng cầm lấy các loại vũ khí chạy tới.
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
Khi thấy cậu bé run run chỉ tay hướng khu rừng đen ngòm, Trần Bân lập tức ném đuốc vào rừng.
Sau đó, tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ, nhìn thấy cô gái vừa rồi hỏi đường đang đứng ở trong rừng, trong tay còn cầm một cục máu thịt bầy nhầy, hai tay kéo nhẹ ra hai bên, từng miếng nhỏ nhét vào trong miệng.
Lý Tuế hai má phồng lên, dùng mu bàn tay lau máu trên khóe miệng, cầu xin nói: “Ta không phải cố ý đi theo các ngươi, nhưng ta đi U Đô thật sự có chuyện rất trọng yếu, đi chung sẽ an toàn hơn? Lỡ như dọc đường đi gặp phải tai họa, ta có thể giúp các ngươi đánh chạy bọn chúng.”
Trần Bân há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, đôi tay run rẩy thò vào ngực.
“Được không?”
Khi Lý Tuế tiến lên một bước, Trần Bân cắn răng lấy một xâu gì đó ra khỏi ngực giơ cao phía trước.
Đó là một quả đồng tiền, là gia gia của Trần Bân truyền lại cho ông ta, nói thứ này tên là Sơn Quỷ Hoa Tiền, mang theo trên người có thể trừ tai tránh họa.
Lý Tuế nhìn đồng tiền bị cột bằng dây thừng đỏ chợt nhớ kiếm tiền đồng mà phụ thân luôn cõng trên lưng, hốc mắt ướt nước.
Lý Tuế khóc thành tiếng, Trần Bân và các đồ đệ sợ tới mức nhũn chân té xuống đất.
Lâm Khải Sơn nhanh nhạy nhất lập tức nằm sấp xuống đất, liều mạng dập đầu với Lý Tuế:
“Đại tiên, xin tha mạng, đừng ăn thịt ta!"
Qua cả buổi, dưới lời cầu xin nghẹn ngào của Lý Tuế, Trần Bân sảng khoái đồng ý yêu cầu đi chung.
Trần Bân thậm chí không thu dọn nồi, không ngủ, vội giục ngựa chạy dưới ánh trăng, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ đi ở đằng trước, Lý Tuế theo ở phía sau.
Trời càng lúc càng sáng, lẽ ra bình thường thì nên nghỉ ngơi, nhưng Trần Bân không dám, trong óc luôn nhớ cảnh tượng đó, sợ mình biến thành cục thịt máu me kia bị Lý Tuế nhét vào trong miệng.
"Sư phụ, không thể đi hướng này, bên này là địa bàn của Khai Sơn Bảo mà? Đi hướng đó dễ bị cướp.” Nghe lời của đại đồ đệ, Trần Bân lập tức hung hăng lườm hắn ta.
Trần Bân quay đều nhìn thiếu nữ kia luôn thẫn thờ nhìn Sơn Quỷ Hoa Tiền trong tay, ông ta nhỏ giọng giải thích:
“Ta cố ý đi địa bàn của thổ phỉ mà. Nhớ kỹ, chờ hai bên đánh nhau thì chúng ta cắm đầu chạy!”
Trong lòng nói chuyện, Trần Bân ở trong bụng thầm trách gia gia của mình không biết bao nhiêu lần, Sơn Quỷ Hoa Tiền bị yêu quái cầm trong tay ngắm lâu như vậy mà chẳng có hiệu quả gì cả.
Lại qua ba canh giờ, bỗng nhiên một gốc cây lớn từ bên cạnh đổ xuống chắn ngang đường đi, khi nhìn thấy một số người đàn ông cao lớn cầm dao đi về phía mình, Trần Bân nhất thời trở nên hưng phấn, có đường sống rồi!
“Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường này hãy để lại ... hừm? Tiểu nha đầu này xinh đấy.”
Sơn tặc tụm năm tụm ba cười dâm đãng bao vây Lý Tuế.
Lý Tuế chìm đắm trong ký ức bị bọn họ cắt ngang suy nghĩ, chờ khi nó tỉnh táo lại thì thấy một người đàn ông đứng ở trước mặt mình, bắt đầu cởi áo ra.
Lý Tuế sửng sốt, lui về phía sau hai bước, rối rít xua tay: “Đa tạ, ta hiện tại không đói."
Lý Tuế chán nản ngồi trên bụng con ngựa chết, nó cúi đầu mím môi, không biết đang nghĩ gì. Mà bên cạnh nó, thi thể của bọn sơn tặc nằm rải rác khắp nơi, chết trông rất thảm.
Nhưng vào lúc này, Trần Bân dẫn theo đồ đệ mua võ kiếm sống của hắn ta đứng ở một bên và câm như hến, lúc này đừng nói là bỏ chạy, ngay cả cử động cũng không dám cử động.
Hắn ta đã tính toán sai rồi, bọn sơn tặc căn bản không phải là đối thủ của thứ này. Thậm chí ngay cả một sợi lông trên cơ thể nó cũng không bị tổn hại. Thứ này thành tinh rồi!
Sau khi hờn dỗi xong, Lý Tuế quay người lại, cúi xuống tìm kiếm tiền của trên thắt lưng bọn sơn tặc rồi cất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận