Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1580: Ngoại truyện - Xúc Xắc (1)

"Oong!"
"Oong!"
Túi hương cầu đồng có kích thước bằng một ngọn núi lớn treo lủng lẳng trong cung điện tráng lệ, khi các cung nữ bên ngoài cung điện kéo nó nó thì mùi thơm nồng cùng với tiếng ù ù vang vọng trong điện như xích đu.
Mùi thơm nồng bao phủ đại điện như núi trong mây trong sương, giống như cảnh tiên. Một thanh niên đạo nhân mặc áo đạo sĩ màu đỏ, trên mặt có một vết sẹo chậm rãi bước ra từ sương mù hương thơm.
"Lý chân nhân, xin đi theo ta, bệ hạ đã đợi lâu rồi." Một thái giám mặt tròn khom lưng, trong tay cầm phất trần, cười nịnh bước nhanh bước chậm theo sau lưng Lý Hỏa Vượng.
"Mùi hương quá nồng!" Lý Hỏa Vương khịt mũi, trên mặt lộ ra một tia bất mãn.
"Ha ha ha ... Lý chân nhân chịu ấm ức rồi, nhưng những nô tài như ta ở đây đã quen, không có cảm giác gì.”
“Chỗ các ngươi mùa đông nhất định phải để nhiều túi thơm như vậy trong nhà sao? Lúc ta vào kinh thấy trong nhà bách tính cũng có."
"Ha ha ha, trước kia không có, nhưng đương kim thánh thượng thích. Nếu hoàng thượng đều thích thì tự nhiên là tốt, trên làm dưới theo, bách tính cũng bắt chước.”
"Lý chân nhân, ngài không quen ngửi chứ thơm vẫn tốt hơn thối, ngài ngửi lâu vài tháng là sẽ phẩm ra chỗ tốt trong đó, mùi thơm cũng có khác biệt.”
Lý Hỏa Vượng không nói chuyện, trầm mặc tiếp tục đi hướng hậu điện, xuyên qua hậu điện đi tẩm cung nơi ở của hoàng đế thì mùi càng nồng.
Cung nữ chậm rãi kéo dây thừng, từng lớp rèm bị kéo ra, một lúc sau Lý Hỏa Vượng rốt cuộc trông thấy chính chủ, hoàng đế của Đông Hạ.
Hoàng đế Đông Hạ râu tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy vết đồi mồi, da xỉn màu, đôi tay dưới long bào run bần bật, thoạt nhìn giống như sắp chết.
Nhưng bộ dạng của đối phương không làm Lý Hỏa Vương kinh ngạc, ngược lại một chút thay đổi trong mùi thơm nồng khiến hắn cau mày.
Đó là một mùi hôi thối, chính xác là mùi của xác chết.
Mùi hôi gần như bị mùi thơm từ túi hương át mất, nếu Lý Hỏa Vượng không có khứu giác nhạy thì khó mà phát hiện điểm khác lạ này.
“Ngươi ...” Lão hoàng đế của Đông Hạ mở miệng nói chuyện, âm thanh già nua mệt mỏi, giống như trong cổ họng đầy đàm đặc:
“Ngươi là Lý Vân Tâm sao?"
Lý Hỏa Vương lại làm lễ đạo nói: "Bệ hạ, ta đúng là Lý Vân Tâm."
Lão hoàng đế nói xong lời này tựa hồ đã cạn kiệt sức lực, nghỉ ngơi một lát rồi chậm rãi nói tiếp: "Ngươi thật sự có biện pháp ... tìm ra tiên dược trường sinh bất lão?”
“Bẩm bệ hạ! Chỉ cần bệ hạ cho tại hạ ba nghìn Kim Qua Vệ! Sáu trăm đồng nam đồng nữ, tại hạ nhất định có thể giúp bệ hạ đi Bồng Lai đảo tìm thuốc trường sinh bất tử!"
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, trẫm muốn tiên dược trường sinh bất lão chứ không phải Dương Thọ Đan!”
"Đó là điều đương nhiên! Bệ hạ đáng giá ngàn vàng, vật tục như Dương Thọ Đan chắc bệ hạ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Ta không cần thành Tiên, ta chỉ cần thuốc không già!”
“Tại hạ hiểu.”
“Được rồi, đi đi.” Lão hoàng đế mệt mỏi, khẽ lắc tay, nhiều lớp rèm lại ngăn cách giữa hai người.
Khoảnh khắc cuối cùng rèm khép lại, câu nói sau cùng của lão hoàng đế bay ra:
“Nếu không làm được… chặt đầu.”
Trên môi nở nụ cười, Lý Hỏa Vương lại cung hai tay chào rồi chậm rãi lui xuống.
Lão hoàng đế mở miệng vàng, triều đình Đông Hạ đương nhiên không dám lơ là, chỉ trong vòng nửa ngày, vô luận là đồng nam đồng nữ hay ba nghìn Thiên Kim Qua đều có đủ theo yêu cầu của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đứng trên gáo trường, lặng im nhìn mọi thứ bên dưới.
Một lão thái giám mặc mãng bào đứng ở một bên cẩn thận hầu hạ:
"Lý chân nhân, mấy thứ này vừa ý ngài chứ?”
“Ừm, được rồi, đúng số lượng là được.” Lý Hỏa Vượng lên ngựa, hét to với tướng quân ở phương xa: “Đưa tất cả đồng nam đồng nữ lên xe ngựa! Chúng ta đi tìm thuốc bất tử cho hoàng thượng!”
Ba nghìn sáu trăm người cùng xe ngựa mênh mông hùng dũng rời khỏi kinh thành, bách tính bàn tán xôn xao.
Nghe đồn vị Lý chân nhân này có năng lực mọc xương trên thịt, hồi sinh người chết, hắn ra tay thì cơ hội tìm được thuốc bất tử chắc chắn cao hơn người khác.
Nhưng tin vỉa hè thì đồn ra rộng tới đâu vẫn là tin vịt, vài ngày sau đã bị tin tức khác phủ lên, qua nửa năm, bách tính đã sớm quên chuyện này.
Nhưng giữa trưa của bảy năm sau, khi một mình Lý Hỏa Vượng trở lại hoàng thành này thì bách tính của Đông Hạ lại bàn tán về chuyện này.
Lý Hỏa Vượng người đầy vết thương, trong ngực ôm một hộp sơn mài thở hổn hển đi vào hoàng cung. Bảy năm này hắn hắn trải qua cực kỳ nhiều, thứ này thật sự rất khó khăn mới lấy được.
Chợt xoẹt một tiếng, một sợi tơ thép mảnh như sợi tóc cắt từ bên trái qua phải cổ của Lý Hỏa Vượng.
Cùng với máu phun ra, đầu của hắn chậm rãi nghiêng rồi rơi xuống.
Nhưng khi một người phụ nữ che mặt lao đến định cướp đi hộp sơn mài trong tay Lý Hỏa Vượng thì hắn dùng một tay ấn giữ cái đầu sắp rớt của mình.
Lý Hỏa Vượng vung kiếm, trong ánh mắt khó tin của người phụ nữ, đầu của cô ta rơi xuống thay hắn.
Tuy rằng nguy cơ tạm thời giải trừ, nhưng hắn cũng không thả lỏng, anh ta nhìn dân chúng bốn phía:
“Mợ nó, chuyện gì vậy? Đã thanh lý sạch sẽ rồi mà, ai đã tiết lộ tin tức?"
Không để ý nhiều như vậy, Lý Hỏa Vương đột nhiên giẫm chân, thân hình bay thẳng lên nóc nhà bên cạnh, đạp mái ngói lao về phía hoàng thành.
Hành động này chẳng những không khiến Lý Hỏa Vượng thoát khốn, ngược lại phiền phức càng lúc càng nhiều, không biết người từ đâu chui ra muốn cướp hộp sơn mài trong tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận