Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 904: Tự bảo vệ mình (1)

"Ông thật lợi hại, nơi nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể tuỳ ý tiến vào, quả nhiên là thuật nghiệp hữu chuyên công." Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngồi dậy, hắn hiểu rằng phiền phức này không giải quyết không được.
Vương Vi không nói lời thừa, trực tiếp ném một xấp giấy nhỏ lên giường bệnh của Lý Hỏa Vượng. "Đây là luận văn của Dịch Đông Lai. Tôi biết cậu ở bên kia đã trải qua những gì."
Lý Hỏa Vượng cầm lên và lật qua, phát hiện hầu hết những gì mình đã nói qua đều ở trong đó.
Trong khi Lý Hỏa Vượng đang lật xem luận văn, Vương Vi đã bước tới trước, nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt kích động và nói: "Nếu vàng cũng có thể lấy ra, vậy Dương Thọ Đan có thể khiến người khác tăng tuổi thọ đương nhiên cũng có thể."
"Bây giờ cậu lấy ra trước mặt tôi một viên Dương Thọ Đan trước thử xem."
Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn ông ấy một hồi lâu, đột nhiên nói: “Lúc trước khi ta được ông điều trị, ta bị một số người trói lại một lần, bọn họ cũng cho rằng ta có thể biến ra vàng, thông tin đó có phải là do ông tiết lộ cho bọn họ không?"
Trước đây có một lần, mình bị người ta bắt cóc khỏi bệnh viện tâm thần một cách khó hiểu và sống như một kẻ điên lang thang dưới gầm cầu.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, chỉ dựa vào mấy người bọn họ rất khó làm được điều này, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là trong bệnh viện tâm thần lúc đó có sự âm thầm trợ giúp.
Bây giờ phản ứng của Vương Vi khiến Lý Hỏa Vượng khó có thể không nghi ngờ ông ấy.
Vương Vi không nói lời nào, nhưng Lý Hỏa Vượng đã tìm được đáp án mình muốn từ trên mặt của ông ấy:
“Từ lúc ấy ông đã lợi dụng bọn họ thăm dò ta, đúng không?"
Vương Vi hít sâu một hơi, biểu cảm trở nên kiên định:
“Tôi Lý, tôi từng là bác sĩ chủ trị của cậu, tôi có biện pháp lợi dụng năng lực của cậu đến lớn nhất, khiến cậu vô luận ở bên này hay bên kia vẫn sống thoải mái!”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, tùy tay ném luận văn xuống giường:
“Ngại quá, không được, ta không làm được."
“Chẳng lẽ cậu sợ tôi lợi dụng? Có thể lấy đồ từ bên kia hay không hoàn toàn tùy cậu, tôi không bắt buộc! Cậu hãy lấy ra một viên Dương Thọ Đan trước, tôi muốn tận mắt nhìn thấy, việc khác đều dễ thương lượng.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, mở miệng nói: "Không, ta không làm được ý tứ là, tak hỏi bệnh rồi, sẽ không sinh ra ảo giác lung tung nữa.”
“Cậu nói cái gì?” Vương Vi mới thốt lời lập tức bị sức mạnh từ phía sau đẩy tới, mặt bị đè chặt xuống đất.
Chờ khi hai tay của Vương Vi bị còng tay khóa ở sau lưng, xách người lên mới phát hiện mấy cảnh ngục sắc mặt hung dữ đứng bên cạnh. Vương Vi thấy người mặc áo blouse trắng cũng rất quen thuộc, bác sĩ x0 trị hiện tại của Lý Hỏa Vượng, Dịch Đông Lai.
Lý Hỏa Vượng nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh:
"Vương bác sĩ, ông bị bệnh rồi, có bệnh thì nên uống thuốc chữa.”
Đúng vậy, Lý Hỏa Vượng nói chuyện của Vương Vi cho Dịch Đông Lai, nếu có người khác để lợi dụng thì tại sao hắn phải tự ra tay? Lỡ như làm Vương Vi bị gì không hay chẳng phải là kéo dài thời gian xuất viện của mình sao?
Vương Vi bị cảnh ngục bắt cố gắng giãy giụa, hai mắt nhìn chăm chú vào Lý Hỏa Vượng, trong miệng điên cuồng hô to:
“Dù cậu đưa tôi vào tù cũng vô dụng, tôi không quan trọng gì! Năng lực của cậu có tiềm lực quá lớn! Căn bản giấu không được!"
Vương Vi bị cảnh ngục cưỡng bức lôi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Vương Vi và Dịch Đông Lai.
“Đừng lo, ông ta bị bệnh rất nặng, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra được làm phiền cậu.”
“Ta không lo điều đó, ta lo việc khác.”
Dịch Đông Lai nói với Lý Hỏa Vượng:
“Là về bệnh? Đừng lo, hiện giờ tình huống của cậu ổn định rất nhiều, dù bị người này hướng dẫn thì cậu vẫn không có dấu hiệu phát bệnh.”
“Ổn rồi? Ngươi thật sự cảm thấy ổn? Ta muốn hỏi ngươi, lời Bắc Phong vừa nói rốt cuộc là sao? Tại sao cảm giác lần này là ngươi gây sự trước?” Lý Hỏa Vượng ôm đầu củ sen của mình lớn tiếng hỏi Tư Thiên Giam ở trước mắt.
Tư Thiên Giam trầm mặc một lúc sau nói: "Là vì phát sinh một ít sự tình, cho nên ta hiện tại cần hỗ trợ của ngươi."
"Hỗ trợ? Ta có thể giúp ngươi việc gì? Dường như ta mới là Tâm Bàn của ngươi?” Lý Hỏa Vượng hỏi ngược lại.
“Thiên Đạo của chúng ta cần gì phân biệt rõ ràng như thế? Chẳng phải ta là ngươi sao?”
Lý Hỏa Vượng nhức đầu xoa cái đầu củ sen đã bọc máu thịt:
“Khó khăn lắm mới an ổn một chút, chẳng lẽ không thể khiến ta sống bình yên vài hôm sao?”
"Là ngươi lựa chọn con đường này, lựa chọn của ta là thuộc về ngươi, ngươi không nên oán trách."
"Vậy được rồi, ngươi muốn ta làm gì?" Lý Hỏa Vượng tỏ ra có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Tọa Vong Đạo hiện giờ đã chết hết, đây là cơ hội tốt, cho nên ngươi cần trợ giúp ta đoạt xá Thiên Đạo thực giả của Âm Dương Đấu Mẫu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận