Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 771: Trên đường (2)

Bữa sáng đơn giản này kết thúc trong tiếng tranh cãi ồn ào, ba chiếc xe ngựa của Lữ Gia Ban bắt đầu đi về phía Thượng Kinh dọc theo con đường đất.
"Thượng Kinh, đó chính là hoàng thành của Đại Lương, nghe nói đây là tòa thành lớn nhất thiên hạ, chắc chắn tráng lệ hơn Ngân Lăng Thành nhiều nhỉ." Trong ánh mắt của La Quyên Hoa mang theo vẻ mong đợi, lúc nhỏ nàng đã nghe nói qua về địa danh này, có điều cái tên này luôn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Thuận theo chủ đề nàng khởi xướng, cả Lữ Gia Ban nhất thời trở nên sôi nổi, nhao nhao bàn luận về những truyền thuyết cường điệu hóa về Thượng Kinh mà họ nghe được từ người bán hàng rong.
Ngay khi Lữ Cử Nhân đang ôm con gái lặng lẽ bước đi như một con bò già, gã nhìn thấy cha mình đi đến bên cạnh mình.
"Cử Nhân, chúng ta tới Đại Lương này cũng kiếm được không ít tiền rồi, đợi đến Thượng Kinh, chúng ta hỏi xem giá đất ở đó thế nào, nếu thiếu không nhiều thì chúng ta tìm tiểu đạo gia rồi mượn một ít, sau đó mua một rạp hát ở tòa thành lớn nhất thiên hạ này.”
Nói đến hai chữ ‘rạp hát’, hai mắt Lữ Trạng Nguyên cơ hồ phát sáng lên, có thể nói cả đời ông chính là vì hai chữ này mà sống.
Trong quá khứ, đó luôn là một giấc mơ không thể đạt được, nhưng đến Đại Lương, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy hy vọng rồi.
"Đợi xong việc rạp hát rồi, chúng ra sẽ dời mộ phần tổ tiên qua đó, đợi đến lúc đó, ôi... nghĩ thôi mà thấy đẹp rồi.”
Ngay khi Lữ Trạng Nguyên đang mơ đẹp, Cẩu Oa ở một bên tiến lại: “Được đấy, ta nói mà, sao lúc ở Ngưu Tâm Thôn ông lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy chứ, thì ra không phải vì muốn tìm Lý sư huynh."
"Khụ... cái đó... cũng tìm cũng tìm chứ, chỉ là ta nghĩ tiểu đạo gia thần thông quảng đại, không cần lo lắng cho hắn, chuyện có thể làm khó hắn, các ngươi cũng chưa chắc có thể giúp đỡ được mà.”
Trong lòng Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng lúc này hoàn toàn là sự tồn tại như lục địa thần tiên, không bao lâu nữa sẽ phi thăng thành tiên.
"Này, điều đó cũng không chắc, không chừng huynh ấy phát bệnh giữa đường thì sao?”
Một nhóm người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là sự hăng hái sôi nổi của những người này không kéo dài được bao lâu, khi mặt trời dần dần lên đến đỉnh đầu, ai nấy đều nóng đến không có sức nói chuyện nữa.
Khi nhìn thấy một cái ao ở đầu thôn, bọn họ lập tức vô cùng vui mừng, chạy đến để rửa mặt và uống nước.
"Cha, không dễ gì mới có một thôn làng ở đây, chúng ta vào trong thôn mượn cái bếp lò đi, thời tiết độc địa như vậy, đốt lửa ở bên ngoài thực sự không thể chịu nổi.” La Quyên Hoa đang lau mặt cho con gái, phàn nàn nói với Lữ Trạng Nguyên.
Lữ Trạng Nguyên nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Ừ, trước tiên đừng đưa tiền, hỏi xem trong thôn có đồ thừa gì không, nếu có thì có thể tiết kiệm một bữa ăn."
Cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, bọn họ dắt xe ngựa đi về phía trong thôn, thôn này rất lớn, không ít người bưng bát ra ngoài, dựa vào cổng nhà mình chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lữ Gia Ban.
Lữ Trạng Nguyên không tìm đến bọn họ mà chỉ im lặng quan sát cửa, muốn kiếm bữa ăn nhất định phải tìm người có tiền nhất trong thôn, kẻ chân bùn bươn đất mà ăn tầm thường cũng không dư tiền để nghe hát.
Đi loanh quanh một hồi, hai mắt Lữ Trạng Nguyên đột nhiên sáng lên, bên trong hàng rào của một nhà đang phơi từng bó thuốc lá.
Ông hỏi một ông già đang cầm ống trúc hút thuốc lào: "Lá thuốc của ông giá thế nào vậy? Ta mua một ít, vừa lúc dùng hết rồi.”
"Cái gì? Đắt như vậy a! Ông lão, ta không cần ông cắt, cũng không cần ông phơi, ta tự làm.”
Lữ Trạng Nguyên dùng mọi cách, cuối cùng dùng năm đồng tiền mua một vốc lớn lá thuốc vừa được hái về, còn chưa khô.
“Khà khà.” Lữ Trạng Nguyên nắm lấy thứ này trong tay, vô cùng vui vẻ, nhiều thuốc lá như vậy bỏ thêm một ít lá ớt vào trong, dùng tiết kiệm một chút có thể hút được nửa năm trời.
"Cha! Cha! Bên kia hình như có động tĩnh gì đó, giống như có tiếng gõ chiêng vậy!"
Lời nói của Lữ Cử Nhân khiến Lữ Trạng Nguyên lập tức hoàn hồn lại: “Tiếng gõ chiêng? Hôn sự hay là ma chay vậy? Mau đi!"
Những người làm nghề như bọn họ, quá quen thuộc với tiếng gõ chiêng rồi.
Thuận theo con đường nhỏ trong thôn, Lữ Gia Ban vội vã đi về phía đó, tiếng gõ chiêng lúc rõ lúc không càng lúc càng lớn.
Khi nhìn thấy âm thanh phát ra từ một đại viện cao cấp, nụ cười trên khuôn mặt của Lữ Trạng Nguyên gần như sắp giấu không nổi nữa.
Tuy nhiên, khi ông chen qua đám đông vây xem và nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, ý cười trên mặt lại lập tức vụt tắt.
Chỉ nhìn thấy một đạo sĩ với hàng lông mày chữ nhất, mặc đạo bào màu vàng, đầu đội đạo quan màu đen đang khai đàn làm pháp.
Lúc này, hắn ta đang cầm một cái chiêng, đi xoay quanh một nam nhân đang nằm trên ván giường và dùng sức gõ.
Cùng với tiếng gõ chiêng liên tục không ngừng, cơ thể của người đàn ông mặt trắng như tờ giấy kia không tự chủ được mà run lên bần bật, như thể có thứ gì đó ở bên trong sắp chui ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận