Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1575: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Vũ sư

Lý Cẩm Thư đang đốt nhang thì bị câu hỏi này của đối phương làm cho bối rối: "Trưng nó có ích gì đâu, đơn giản là đại biểu cho tôn kính đối với tiên nhân mà thôi."
"Có thể bày thứ khác được không? Bọn họ đều có ý thức và nói được tiếng người."
"Cũng bởi vì có linh thức nên mới trưng bày đó, nếu không có linh thức thì thật sự chẳng có tư cách được bày ở đây."
"Nhưng, tại sao vậy chứ?" Trong mắt Gia Cát Uyên tràn ngập khổ sở.
"Làm gì có nhiều tại sao như vậy, quy củ trong nội đường mà thôi."
"Nhưng." Không đợi Gia Cát Uyên nói xong nửa câu, bỗng nhiên từ trong đống linh bài, một cánh tay gầy trơ xương mang theo tiếng rít gào chộp vào mặt Lý Cẩm Thư, kéo y vào trong đống linh bài.
Mắt thấy y sắp bị kéo vào đống linh bài, Gia Cát Uyên bước nhanh hai ba bước túm lại cánh tay của Lý Cẩm Thư, gắt gao kéo y lại.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cánh tay thứ ba của Lý Cẩm Thư cầm một cây bút mực nhuộm xanh chui ra từ trong thân thể.
Tùy theo y giơ lên cây bút cấp tốc đặt nó sau ót mình, trước tiên viết một chữ 'đấu' ở giữa, từ cuối hàng dọc vòng sang bên trái, tới chỗ giao nhau thì chuyển sang phải kéo thẳng xuống, lại quẹo hướng bên phải phía trên rồi giật mạnh ra, cánh tay kỳ quái kia lập tức buông lỏng mặt của y.
Lý Cẩm Thư bị Gia Cát Uyên kéo nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, lòng còn run sợ nhìn đống linh bài trước mắt. "Lý tiền bối, đó là thứ gì vậy?"
"Ta cũng không biết, chưa từng thấy thứ này trước đây, cái tay kia có nhiệt độ, trông giống như còn sống."
Nhưng bọn họ chưa kịp hành động, cánh tay kỳ quái kia lần nữa từ trong đống linh bài thò ra ngoài, hơn nữa lần này không còn là một cái tay, mà là hàng tá cánh tay, khi câu đối màu trắng hai bên không ngừng lay động, đống linh bài ở phía trước giống như sống lại vào giờ phút này.
"Đi! Tình huống bất thường! Trước tiên rời đi nơi này rồi tính sau!" Lý Cẩm Thư vừa định xoay người, nhưng những cánh tay vươn ra từ trên xuống dưới bện thành một bức tường, chặn đường đi của y lại.
Mắt thấy tình huống không ổn, Lý Cẩm Thư lộ vẻ mặt nghiêm túc, ba cái tay của y đồng thời lấy ra bút, vây quanh chính mình bắt đầu viết lời chú trên mặt đất.
Chú văn sắp hàng thành hình xoắn ốc, đồng thời lực bút mạnh mẽ, càng viết càng lớn.
Tiếng rít gào vang lên, bức tường tay kia đè ép thẳng hướng bọn họ.
Lý Cẩm Thư lập tức dùng ba cánh tay nắm lấy rìa của chú văn xoắn ốc, trực tiếp kéo lên dán trên không trung, ba cánh tay đồng thời nặng nề vỗ vào giữa, chữ xoắn ốc lập tức bay đi, khắc lên bức tường tay.
Chú văn xoắn ốc tràn ngập tiếng đọc kinh văn nhanh chóng chuyển động, bức tường máu thịt đóng kín bị cứng rắn xoáy ra một cái lỗ.
Không đợi hai người vui vẻ giây lát, lại có càng nhiều cánh tay vươn ra, lần nữa chặn lại con đường của bọn họ.
Lý Cẩm Thư cắn răng lần nữa cầm bút lên, vẽ tới vẽ lui về phía những cánh này, tuy y đã rất cố gắng, nhưng hiển nhiên y cũng không phải đối thủ của những cánh tay này, không lâu sau tình huống trở nên tràn ngập nguy cơ.
Gia Cát Uyên muốn giúp một tay, nhưng với loại cục diện này, hắn ta hoàn toàn không thể tham dự vào. Công phu mèo quào của mình dưới loại cục diện này căn bản không đủ nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Mắt thấy ba cây bút của Lý Cẩm Thư đã bị cướp đi hai cái, Gia Cát Uyên đầu óc xoay chuyển nhanh nhìn xung quanh một chút, trực tiếp quay người vọt tới đống linh bài ở sau lưng.
"Ngươi trở về làm cái gì! Đừng đi tìm chết!"
Lý Cẩm Thư nói ra được phân nửa, Gia Cát Uyên đã xông đến trước mặt những linh bài này, hắn ta nhanh chóng tìm kiếm trên những cống phẩm này.
Ngay khi hai cái tay kéo tay của hắn ta, sắp xé hắn ta thành hai nửa, Gia Cát Uyên bỗng nhiên mắt sáng ngời, lập tức vươn tay nâng lên một cái đầu thú tai họa to lớn từ trong cống phẩm.
Hắn ta giơ lên đầu thú trong tay rồi dùng sức vung ra, tùy theo răng nanh bên trái của đầu thú xẹt qua cánh tay, chỉ thấy cánh tay kia nhanh chóng khô quắt biến đen, khi răng nanh bên phải của đầu thú xẹt qua cánh tay còn lại, bàn tay kia nhanh chóng lòi thịt ra ngoài, xương thịt đứt từng khúc.
Lợi dụng năng lực của đầu tai họa, nguy cơ của Gia Cát Uyên đã được hóa giải.
Gia Cát Uyên nhanh chóng chọn lựa vài cái, lại từ trong đống cống phẩm cầm lên hai cái đầu rắn tóc dài treo ở ống tay áo mình, chạy về phía Lý Cẩm Thư đang tràn ngập nguy cơ.
Khi treo đầu rắn ở hai bên, tốc độ của hắn ta lập tức mau hơn rất nhiều so với trước kia, có lẽ hắn ta không hiểu nhiều về những thứ khác, nhưng lại rất hiểu rõ các loại năng lực của tai họa.
Hai tay Gia Cát Uyên giơ lên đầu thú, hắn ta lăn lộn trong vòng vây của những cánh tay kỳ quái, xông qua trái rồi nhào qua phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận