Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1515: Tiến vào (1)

Thân thể to lớn trở nên mập mạp mà vặn vẹo, từ miệng của hắn phát ra âm thanh ngọng nghịu, một tay cầm búa to chém mạnh xuống cây cột khổng lồ còn đang lan tràn.
Cùng với thiên địa rung động, một lỗ thủng lớn xuất hiện trên cây cột đụng trời, Lý Hỏa Vượng lại chém mạnh, cây cột bị chém đứt.
Nhưng mà không đợi Lý Hỏa Vượng vui thì cột to rơi xuống một khúc, đầu cột ở trên đâm xuống vị trí Lý Hỏa Vượng vừa chém đứt.
Lý Hỏa Vượng mập mạp dị dạng liên tục chém, nhưng mặc cho hắn chém bao nhiêu lần thì cây cột to luôn sẽ hạ xuống một khúc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mà ngay lúc này, cùng với bốn phía bỗng chốc khô nóng, cái đầu Hỗn Độn trên đụng trời, dưới chạm đất, không ngừng gầm rống nhào tới, Cao Trí Kiên đã gọi ra Tương Tương Thủ!
Lý Hỏa Vượng mập mạp nhào về phía Tương Tương Thủ kinh sợ thiên địa, hai bên chồng vào nhau, tua trắng sau lưng Lý Hỏa Vượng run lên, cả hai bắt đầu dung hợp.
Long khí trên người Lý Hỏa Vượng dung hợp với sát khí, toàn thân bị sát khí bao bọc, hắn cầm búa to, cự thú Hỗn Độn dung hợp với Lý Hỏa Vượng, hắn rống to, sát ý ngút trời lao về phía cột to.
Trong cơn mưa tầm tã, Dịch Đông Lai đứng đó, ngơ ngác nhìn Lý Hỏa Vượng toàn thân đỏ bừng, nổi gân xanh, thân thể vặn vẹo, miệng méo, giơ đao quân dụng dính máu điên cuồng chặt chém trong mưa lớn.
Cảnh tượng này thật ngớ ngẩn và đầy kỳ quái, cứ như thể Lý Hỏa Vượng đang nhảy một điệu nhảy kỳ lạ trong mưa lớn.
Trong lãnh thổ Đại Lương, một cây cột khổng lồ không ngừng vươn dài đứng trong thiên địa, cành vặn vẹo duỗi ra từ nó không ngừng xâm thực hết thảy khoảng trống.
Một thân thể cồng kềnh, biến dạng và to lớn lơ lửng giữa những đám mây, đó chính là Lý Hỏa Vượng đã tăng mạnh thực lực.
“A!” Những cái miệng trên người Lý Hỏa Vượng cùng mở to, tay vung búa ngọc khổng lồ chém mạnh vào cột to.
Nhưng cột lớn gãy còn chưa rơi xuống, Lý Hỏa Vượng toàn bộ bọc sát khí đã đến bên dưới lỗ hổng của cột lớn, lại lần nữa vung lên búa lớn, ngửa đầu gầm lên không ngừng chém vào cột to.
Cây cột to vươn ra từ Bạch Ngọc Kinh không ngừng hạ xuống, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng bị nhiễm Tương Tương Thủ thì mặc cho nó dài cỡ nào đều sẽ bị Lý Hỏa Vượng nháy mắt chặt đứt.
Khi Lý Hỏa Vượng tu chân bảy vòng dùng Vũ Sư Cung dính liền với Tương Tương Thủ, cây cột to đến từ Phúc Sinh Thiên không đánh lại hắn.
Lý Hỏa Vượng từ gốc cột liên tục chém lên trên, từ Đại Lương chém lên bầu trời, cứng rắn trở lại đàn sao.
Mắt thấy hỗn độn và vô trật tự từ Bạch Ngọc Kinh phun ra từ miệng vỡ rơi xuống trần gian.
Lý Hỏa Vượng gầm lên, gồng một tay chém búa ngọc vào khe hở, cắt đứt hoàn toàn khả năng cây cột khổng lồ kỳ lạ chạm vào phàm trần.
Nhưng Lý Hỏa Vượng biết như vậy còn chưa đủ, còn lâu mới đủ, lỗ hổng vẫn còn, nếu bỏ mặc thì lỗ hổng này sẽ chỉ càng lúc càng lớn.
Mấy chục tròng mắt đầy tơ máu của hắn nhìn chằm chằm búa ngọc khảm trong khe hở, dưới ánh nhìn của hắn, búa ngọc nhanh chóng biến hình trở lại hình dạng cũ bít một phần lỗ hổng.
Tuy nhiên, việc này vẫn chưa kết thúc, dưới ánh mắt tức giận của Lý Hỏa Vượng, mảnh nhỏ Mao Chi Môn lúc trước rơi xuống cũng nhanh chóng quay ngược về.
Các mảnh vụn lớn nhỏ bay lên khỏi mặt đất, quay về chỗ cũ.
Một mảnh ngọc to cỡ bàn tám góc vụt nhanh qua trước mặt Lý Hỏa Vượng, thoáng thấy có dấu ấn màu đỏ in trên mặt ngọc.
Lý Hỏa Vượng chỉ thấy chữ Chuyên Húc ở bên trái, mảnh ngọc vỡ cực nhanh biến mất ở trước mặt hắn, dán vào vị trí cũ của nó.
Mao Chi Môn vỡ vụn được năng lực tu chân của Lý Hỏa Vượng gắn thành hình, các khe hở nhanh chóng biến mất, lại biến về một ngọc bội lớn còn hơn núi lơ lửng trong tối đen, giắt giữa Bạch Ngọc Kinh và thế gian.
Tuy đã sửa Mao Chi Môn xong, nhưng tình hình hiện tại cũng không khá hơn là bao, Lý Hỏa Vượng còn nhớ giờ phút này trong Bạch Ngọc Kinh rốt cuộc đang phát sinh cái gì.
Khi nhìn thấy Hỗn Độn trong Mao Chi Môn lại bị cái gì đẩy lên, Lý Hỏa Vượng mở sáu cái miệng trên người ra gầm rống, một tay thò ra sau lưng, rút ra cột sống quất mạnh, hắn không chút do dự lao vào trong Mao Chi Môn.
Bạch Ngọc Kinh lúc trước hỗn độn không trật tự đã hoàn toàn thay đổi, các loại Thiên Đạo không ngừng va chạm giao hòa vào nhau, giống như triều tịch không ngừng ảnh hưởng.
Một vị Tư Mệnh cách Lý Hỏa Vượng gần nhất là Vô Tướng Bồ Tát, động tác dịu dàng uyển chuyển, vạt áo bay trên không trung bất quy tắc cho cảm giác như đang ở dưới nước.
Vầng sáng hình tròn nhợt nhạt kỳ dị bao phủ ót của nàng, khiến hai người không thể thấy rõ bề ngoài của nàng. Nhưng khi họ đến gần mới thấy rõ vầng sáng kia kỳ thực là từ các con mắt màu trắng hoặc lớn hoặc nhỏ tổ hợp lại.
Ánh sáng phía sau Bồ Tát không ngừng chiếu rọi xung quanh, như thể chiếu sáng hoặc như là đồng hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận