Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 890: Lên Kinh Thành (1)

“Từng có một vị bệnh nhân luôn cho rằng mình là một cây cọc gỗ, anh ta không uống thuốc cũng không ngủ, càng không phối hợp chúng tôi trị liệu, nhưng tôi nói với anh ta rằng khúc gỗ cũng sẽ đi ngủ, uống thuốc, hơn nữa vì chứng minh, tôi còn cho anh ta xem phim hoạt hình thực vật.”
“Sau khi xem xong anh ta tin cậy cũng phải uống thuốc, đi ngủ, thế là bắt đầu chủ động uống thuốc, chủ động phối hợp trị liệu, hơn nữa chỉ qua ba tháng ngắn ngủi đã xuất viện."
"Lần trước tái khám, phát hiện sau khi ra viện thì anh ta không còn tái phát, tuy rằng hắn hiện giờ chỉ có thể làm shipper, kiếm tiền không nhiều, nhưng có thể sống qua ngày, cũng xem như trở về xã hội."
Lý Hỏa Vượng chậm rãi gật đầu, nhưng trên mặt lại vẫn mang theo một chút nghi hoặc, hắn vươn ra tay phải nắm chặt rồi mở ra ở trước mắt.
“Tuy ký ức Hồng Trung mà Đấu Mẫu ban cho ta đã biến mất hết, ta lại biến về Lý Hỏa Vượng thật sự. Nhưng Đại Thiên Lục trong ký ức của ta vẫn còn đó, vết sẹo cũng không biến mất, hơn nữa còn có năng lực cảm giác siêu mạnh mà Ba Hủy ban cho ta.”
“Ngươi hiểu ý của ta không? Dù ta thành Tâm Bàn của chính mình, nhưng trên người Lý Hỏa Vượng thật vẫn luôn bị quấn nhân quả của Ba Hủy.”
Nghe lời này, Tư Thiên Giam lặng im nhìn Lý Hỏa Vượng, qua thật lâu mới phát ra âm thanh nhiều tầng:
“Mê Võng vốn là một loại thống khổ, có một số việc hiện tại ngươi không thể hiểu rõ nhiều.”
Nghe lời này, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút mê mang, không hiểu Tư Thiên Giam đang nói gì.
“Tốt lắm, cứ giữ như thế.”
Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra, Tư Thiên Giam đi vào, còn Tư Thiên Giam ở trước mặt Lý Hỏa Vượng thì tan biến như hạt cát.
Trên đường cái Thượng Kinh Thành, Lữ Trạng Nguyên đang ôm cháu nội Lữ Đồng Sinh ngồi trong kiệu, cẩn thận dè dặt nhìn cửa hàng bên đường.
Trang trí xa hoa trong nhà khiến Lữ Trạng Nguyên hiểu rằng nơi này tuyệt đối là tấc đất tấc vàng, nếu là đặt ở trước kia thì loại người hạ cửu lưu như ông không thể nào đến.
Lữ Trạng Nguyên hôn mạnh vào mặt cháu nội, râu bạc đâm vào da làm đứa bé khóc lớn.
"Đồng Sinh, tiểu tổ tông của ta ơi! Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem! Lữ gia chúng ta lần này thật sự là mộ tổ tiên toát khói xanh!”
“Lữ Trạng Nguyên ta nằm mơ cả đời, không ngờ thật sự có ngày ngồi trên kiệu, ha ha ha, thì ra ngồi trên kiệu là cảm giác thế này.” Lữ Trạng Nguyên xoay mông, trong lòng sung sướng.
“Ọe!”
Nghe tiếng dợn ói ngoài kiệu, Lữ Trạng Nguyên nhướng mày, vén mở rèm nhìn ra phía sau, thấy con trai cả Lữ Cử Nhân thò đầu ra khỏi kiệu, ói ra bữa sáng của mình.
Lữ Trạng Nguyên nhìn trong bãi nôn có thịt băm và vỏ bánh bao thì trong mắt lộ tia đau lòng:
“Làm gì vậy hả Cử Nhân, ngươi nhìn dưới đất đi, bao nhiêu đồ ngon bị ngươi phung phí! Đổi thành bạc có thể bán biết bao nhiêu tiền!”
Sắc mặt Lữ Cử Nhân trắng bệch cố chịu đựng buồn nôn hỏi ý phụ thân mình:
“Phụ thân, kiệu này lắc làm con buồn nôn quá, con xuống dưới đi bộ được không?”
“Ngươi có phúc mà không biết hưởng, bụm miệng lại cho ta! Ngươi còn ói ra nữa là ta cho ngươi ăn lại thứ mình nhả ra!”
Lữ Cử Nhân vẻ mặt cay đắng gật đầu, che miệng rụt đầu về.
Cũng may Lữ Cử Nhân không phải chịu đựng hành hạ quá lâu, qua nửa nén nhang thì kiệu nâng Lữ Gia Ban chậm rãi ngừng lại.
Chờ Lữ Trạng Nguyên ôm cháu nội xuống kiệu, một tòa lâu vũ xanh ba tầng đập vào mắt ông, trên đó treo tấm biển màu đỏ to viết ba chữ: Quảng Đức Viên.
Lữ Trạng Nguyên trợn to mắt không chớp cái nào, chậm rãi đi vào trong.
Nóc nhà này, cột đá này, xà nhà này, cửa sổ này.
Phù điêu tinh mỹ, chạm trổ rực rỡ khiến Lữ Trạng Nguyên nhìn hoa mắt, càng miễn bàn có một số nơi còn dán vàng dặm bạc.
Lữ Trạng Nguyên hoàn toàn bị nơi này làm ngây người, ông chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy.
Thấy tầm mắt của Lữ Trạng Nguyên không rời khỏi sân khấu trong viên tử, thái giám đi theo bước tới gần, cẩn thận nói: "Lữ lão trượng, đây là rạp hát hoàng thượng ban cho ngài.”
"Này ... Này ... Này ... " Lữ Trạng Nguyên giống như bị Cao Trí Kiên nhập xác, lắp bắp: “Cái ... này ... là của ta?"
“Đúng vậy, ngài có vừa lòng không? Nếu ngài không hài lòng thì trong toàn bộ Thượng Kinh Thành mặc cho ngài chọn, cứ từ từ chọn đến khi ngài hài lòng mới thôi."
Lữ Trạng Nguyên giờ phút này đã không nghe được gì, chỉ nghe lọt tai một chữ đúng.
Đôi mắt Lữ Trạng Nguyên đỏ ngầu phát ra tiếng rên rỉ, lao về phía sân khấu. Ông như nổi điên không ngừng xoay quanh cây cột, sàn, dùng tay sờ từng miếng gạch, chỉ còn thiếu thè lưỡi liếm.
"Phụ thân, phụ thân! Xin đừng như vậy!” Lữ Cử Nhân mang theo Lữ Tú Tài cưỡng ép kéo ông xuống.
Sau khi xuống sân khấu, thấy bộ dạng ngơ ngác của Lữ Trạng Nguyên thì Lữ Tú Tài phun nước miếng vào lòng bàn tay, tát lia lịa vào phụ thân của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận