Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 400: Đồ vật

Lữ Trạng Nguyên càng còng lưng, lảo đảo đi hướng hai nhi tử vô dụng của mình.
Đêm đó, Lữ Trạng Nguyên cứ trằn trọc, lật người qua lại suy nghĩ:
“Nếu Lữ Gia Ban không dựng sân khấu được thì chẳng phải là ta ăn cơm trắng?”
Nhưng đêm đó không chỉ mình Lữ Trạng Nguyên mất ngủ, khi gà trong trang tử gáy, Lữ Tú Tài thức dậy sớm trông thấy Cẩu Oa vẻ mặt cười đê tiện ôm Hồng Nhi chui ra rừng cây nhỏ.
Hai người thân mật dính vào nhau, cười nói cái gì.
Khi Cẩu Oa nhìn thấy Lữ Tú Tài đang ở bên cạnh giếng múc nước thì ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, cậu ấy đuổi Hồng Nhi đi, vẻ mặt đắc ý lại gần Lữ Tú Tài.
“He he he! Tiểu tử, ngươi biết ta tối hôm qua làm gì không? He he he!”
Lữ Tú Tài không nói một lời, xách thùng nước đi về phòng, nhưng Cẩu Oa lại không chịu bỏ qua cho Lữ Tú Tài, cứ vây quanh cậu ta nói luôn mồm.
“Ôi, mùi vị đó hả, ây chà, mùi vị đó ... he he he!” Bộ dạng kia phối hợp với dáng vẻ lấm la lấm lét của Cẩu Oa trông thật đê tiện xấu xa.
Nghe Cẩu Oa đắc ý không ngừng khoe khoang, cuối cùng Lữ Tú Tài tức giận không thể nhịn được nữa, bỗng ném thùng xuống đất, quắc mắt trừng Cẩu Oa.
“Có gì hay ho, ngươi dựa vào sư huynh của ngươi chứ không thì làm gì có nữ nhân nào thèm nhìn ngươi?”
“Ồ, ngươi nói đúng quá, ta dựa vào sư huynh của ta đấy! Ta có sư huynh, nhưng ngươi thì không!”
Cẩu Oa tỏ vẻ siêu tự hào.
“Có gì hay ho, ta không hiếm lạ! Chờ phụ thân của ta mua nhà hát kịch ...” Lữ Tú Tài tức giận bất bình lại xách thùng, mím môi đi vào phòng.
Khó khăn mới đi ra Thanh Khâu, vất vả lặn lội chặng đường xa như vậy, Lý Hỏa Vượng cũng có thể cảm giác được người khác mệt mỏi, nên quyết định khiến bọn họ ở đây nghỉ vài ngày rồi đi tiếp.
Vừa lúc bên này có một gánh hát cho bọn họ tiêu khiển.
Mà mấy ngày này, Lữ bầu gánh mỗi ngày đều đi, mỗi lần đều chọn vị trí gần sân khấu nhất, ánh mắt nhìn gánh hát kia giống như muốn nuốt đối phương vào.
Buổi tối, trong kho lương trống trải, Lý Hỏa Vượng ngồi ở trên chăn, tập trung nghiên cứu kiếm tiền đồng của Hàn Phù.
Từ Nguyên Anh kia, Lý Hỏa Vượng biết lai lịch của kiếm này không nhỏ, còn có năng lực chém tai họa.
Trong quá trình đấu với Hàn Phù, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đồng tiền trên thanh kiếm có thể tản ra, nếu chính mình thật sự nắm giữ thanh kiếm này, như vậy ít nhất khi tấn công từ xa không cần mỗi lần đều phải cắt ngón tay.
Xét cho cùng thì lúc chính mình gặp phải nguy hiểm thường dùng nhất vẫn là Đại Thiên Lục có tác dụng rất lớn, Lý Hỏa Vượng luôn muốn thay đổi phương thức tự bảo vệ mình không quá khỏe mạnh này.
Nhưng chưa tìm được người thực nghiệm thay mình, tạm thời còn chưa thể dùng.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn mấy thứ của mình đặt ở bên cạnh.
Bao dụng cụ tra tấn thuê thợ rèn chế tạo, trường kiếm luôn mang theo bên người từ Thanh Phong Quan, Tử Tuệ Kiếm từ chỗ sư thái, và Hồ Lô chứa mười chín viên Dương Thọ Đan.
Cuối cùng là Thiên Thư mãi chưa dùng vào việc gì.
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng chậm rãi lướt qua mấy thứ kia, cuối cùng ngừng lại trên Thiên Thư của Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng cầm Thiên Thư lên, tra xét từng tấc, còn dùng tay đè.
Nhưng cuối cùng Lý Hỏa Vượng xác định đây vẫn là một miếng đá khắc chữ khuyên người hướng thiện, không tìm được thứ gì khác.
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, ném Thiên Thư hơi nặng này xuống đất, cậu cảm thấy mình bị khùng, rảnh rỗi mang theo tảng đá chạy nghìn dặm.
"Hay là dứt khoát ném đi?" Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, lại nhặt tảng đá kia lên.
"Không được, thứ này dù vô dụng cỡ nào nhưng ít nhất độ cứng khá tốt, hẳn là cũng có thể có ích.”
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, tập trung vào Cao Trí Kiên đang chơi với Màn Thầu.
"Chí Kiên, ngươi lại đây một chút, ta tặng ngươi một miếng hộ tâm kính."
Rất nhanh, miếng đá bị sợi xích quấn chặt treo trên ngực Cao Trí Kiên, xích sắt lấy từ đâu ra? Đương nhiên là sợi xích lúc trước trói Lý Hỏa Vượng.
Lý sư huynh treo thứ quý trọng như vậy lên người mình khiến Cao Trí Kiên rất là khẩn trương, không kiềm được muốn cởi ra.
“Đừng cởi, về sau thứ này để ở chỗ của ngươi, dù sao ta không dùng được, giao cho ngươi còn một chút giá trị."
Lý Hỏa Vượng rút ra Tử Tuệ Kiếm, đâm vào ngực Cao Trí Kiên, phát hiện chỉ để lại một vệt trắng.
Nhưng nhìn Cao Trí Kiên cứ cảm thấy kỳ kỳ, trước ngực treo một miếng đá giống như yếm của con nít, che vị trí quá ít.
Lý Hỏa Vượng nói với Cao Trí Kiên:
“Áo giáp của Bành Long Đằng ở trên xe bò, ngươi mặc vào thử xem.”
Miếng giáp trên người bà điên kia là thứ tốt, có thể ngăn cản Tử Tuệ Kiếm tràn ngập sát khí của cậu.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, Cao Trí Kiên lại lắc đầu, lắp bắp nói:
“Nặng ... nặng ... nặng lắm!”
"Ai kêu ngươi mặc nguyên bộ? Chọn mấy cái nhẹ chút, bảo vệ những phần quan trọng như vai, cổ là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận