Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1296: Tinh thần (1)

"Không... tôi… là… nói chuyện...." Giọng nói của Triệu Đình yếu đi, Lý Hoả Vượng có thay đổi góc độ thế nào cũng không nghe rõ được.
"Cô nói cái gì?" Bỗng nhiên, khi Lý Hoả Vượng đang nằm rạp dưới đất, không hề nhúc nhích.
Ngay sau khi hắn vừa mới làm xong những việc này, cửa phòng ức chế bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, đó là Dịch Đông Lai mặc áo blouse trắng.
"Cậu vừa nói chuyện với ai đó?" Dịch Đông Lai mở miệng hỏi, Lý Hoả Vượng không trả lời.
Một lát sau, Lý Hoả Vượng nhìn thấy giày da của Dịch Đông Lai xuất hiện ở trước mặt mình.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Dịch Đông Lai bất chợt duỗi tay nắm lấy dây lưng của áo bó sát trên người hắn, kéo hắn ra bên ngoài.
"Cậu đến đây! Nhìn đi! Cậu tự mà mở một con mắt còn lại nhìn cho kỹ đi!"
Anh kéo Lý Hoả Vượng đi tới bên ngoài bức tường bên trái, bên kia chỉ có một bức tường, không có lấy một bóng người.
"Thấy chưa hả? Vốn dĩ quanh phòng ức chế không có ai! Đó chỉ là ảo giác của cậu! Lý Hoả Vượng! Cậu bị bệnh!"
Lý Hoả Vượng hé mô, cuối cùng cũng nói với Dịch Đông Lai câu đầu tiên, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Không, ta không bị bệnh, ta chỉ tìm được chân tướng của thế giới rồi mà thôi."
Câu nói này của Lý Hỏa Vượng suýt làm Dịch Đông Lai tức quá phải bật cười, thậm chí trong lòng anh còn có suy nghĩ từ bỏ, dù nhìn từ góc độ của một bác sĩ khoa tâm thần, tên nhóc này cũng điên quá mức.
"Thật sao? Cuối cùng anh cũng biết chân tướng của thế giới này? Chuẩn chưa?"
Dịch Đông Lai bèn cởi hai lớp áo bó sát trên người Lý Hỏa Vượng ra, nhét điện thoại di động của mình vào trong tay hắn, vội dùng ngón tay thao tác mấy lần.
"Đây là Wechat của mẹ cậu! Cậu có gan thì gọi video cho bà ấy đi, dùng một con mắt còn sót lại kia của cậu mà nhìn bà ấy, giải thích với bà ấy là cậu không điên đi! Đó chẳng qua chỉ là cậu biết được chân tướng của thế giới mà thôi! Cậu có gan thì lặp lại câu đó với bà ấy đi!"
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hơi thay đổi, hắn đột ngột cầm điện thoại Dịch Đông Lai quăng mạnh xuống đất: "Anh vốn không biết gì cả! Kết thúc rồi!"
"Tất cả mọi phiền phức đều đã kết thúc rồi! Dịch Đông Lai, ta biết! Trước đây ta bị bệnh tâm thần, nhưng bệnh của ta đã được anh trị khỏi!"
Vẻ mặt dữ tợn kia của Lý Hỏa Vượng không hề dọa Dịch Đông Lai phải lùi lại dù chỉ nửa bước, anh tiến lên một bước, nhìn Lý Hỏa Vượng bằng ánh mắt kiên định.
"Nói với tôi! Rốt cuộc cậu nói những điều này là có ý gì? Chỉ có nói với tôi thì tôi mới có thể giúp cậu!"
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần ổn định lại, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào trong phòng bệnh ức chế, hai chân ngồi xếp bằng, quay mặt vào tường: "Bác sĩ Dịch, ta không có bệnh, bây giờ ta có thể làm các loại kiểm tra, cho dù anh có tin hay không thì bây giờ ta cũng là một người bình thường."
Nếu tất cả đã kết thúc, vậy bất cứ điều gì hắn nói với Dịch Đông Lai đều không có tác dụng gì ngoài khiến anh nghĩ rằng bệnh của mình trở nên nghiêm trọng hơn.
Huống chi hắn cũng không biết rốt cuộc Dịch Đông Lai là hình chiếu của thứ gì, điều duy nhất có thể khẳng định là chắc chắn đám người này không cùng phe với mình.
Nếu không, khi mình đánh nhau với Vu Nhi Thần, Dịch Đông Lai nên trợ giúp mình chứ không phải sai người đến bắt mình.
Nếu nguy hiểm đã được hóa giải, vậy mình chỉ cần chờ là được rồi. Dù tên Thanh Vượng Lai kia trở mặt không quen biết thì mình chỉ cần dựa theo những quy tắc hình chiếu này để vượt qua các loại kiểm tra thì chắc chắn cũng sẽ được thả ra lần nữa.
Có lẽ quá trình này sẽ khá dài, nhưng bây giờ hắn không vội, chỉ cần người mà mình quan tâm không gặp nguy hiểm gì đến mạng sống, tình cảnh của mình có thế nào cũng đều không quan trọng.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở đó kiên nhẫn chờ rất lâu cũng không đợi được tiếng đóng cửa. Hắn khẽ nghiêng đầu, bất chợt nhìn thấy cánh cửa sắt của phòng ức chế vẫn nên đóng kia lại mở ra.
"Ra đi, bác sĩ nói cậu không cần nhốt mình trong này nữa." Hộ công giữ cửa nói với Lý Hỏa Vượng.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy kì lạ, trước đây không lâu mình mới giết nhiều người như vậy mà bọn họ lại yên tâm để cho mình ra ngoài tiếp xúc với bệnh nhân khác như vậy sao?
Dù có nghĩ thế nào, Lý Hỏa Vượng cũng cảm thấy Dịch Đông Lai đang lừa mình, chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.
Lý Hỏa Vượng ngồi suy nghĩ một hồi lâu tại chỗ, sau đó đứng lên, đi ra bên ngoài.
Cho dù Dịch Đông Lai muốn làm trò gì cũng không đáng ngại, cây ngay không sợ chết đứng, dù sao mình là người bình thường, chỉ cần luôn ghi nhớ đừng để lộ chuyện Tư Mệnh ra thì không sợ anh ta lợi dụng các kiểu tâm lý để thăm dò.
"Đợi đã." Lý Hỏa Vượng vừa ra cửa đã bị bốn hộ công cao lớn thô kệch cản lại: "Vẫn phải chuẩn bị biện pháp tối thiểu, cậu ngoan ngoãn chút đi, đừng gây chuyện cho chúng tôi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận