Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 707: Vui vẻ (1)

Mãi đến cửa từ đường thì Bạch Linh Miểu ngừng lại, cũng không quay đầu lại, âm thanh mang theo nghẹn ngào nói: "Có phải ngươi đặc biệt xem thường ta không? Lại đi lạy thứ giả đó.”
"Nếu ngươi cảm thấy mệt có thể đổi với ta.” Giọng nói u ám phát ra từ khăn trùm đầu.
Bạch Linh Miểu cắn môi dưới, lắc mạnh đầu: "Không được, nếu lại đến một lần sát khí nhập thể, Lý sư huynh sẽ càng đau lòng."
Nhị Thần vươn hai tay màu nhợt nhạt vuốt lỗ tai chó tàn khuyết của Lý Tuế:
“Chính ngươi sắp sống không nổi nữa, ngươi quản hắn nghĩ như thế nào làm gì? Ngươi giống con chó của hắn còn hơn Màn Thầu.”
"Ngươi!"
Khăn trùm đầu đỏ trượt xuống, lộ ra mặt thú dữ tợn ở bên dưới.
“Người ta chỉ tốt với ngươi một chút ngươi đã ước gì moi tim ra cho người ta, đáng đời.”
“Nếu dựa theo quy củ của lục lâm, hắn là kẻ thù giết cha của ngươi, muốn làm con gái hiếu thảo thì ngươi tìm một cơ hội giết Lý Hỏa Vượng, nhưng ngươi không dám cũng không muốn."
“Nếu ngươi cảm thấy Lý Hỏa Vượng còn sống tốt hơn người Bạch gia đã chết thì hãy yên phận gả cho hắn, cố gắng nhanh chóng thành thân, nhưng ngươi không vượt qua được ngưỡng cửa này.”
"Xảy ra chuyện, ngươi không suy nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề, ngược lại đi gửi gắm hy vọng lên Vô Sinh Lão Mẫu hư vô xa xăm, đi khẩn cầu Thần Tiên hiển linh, ngươi nhu nhược."
"Cho nên thanh tỉnh nào, mặc kệ cầu cái gì, ai đều không giúp được ngươi, có thể giúp ngươi chỉ có chính ngươi, ngươi phải hoàn toàn nghĩ thông.”
Bạch Linh Miểu không cãi lại được Nhị Thần, cô không muốn nói cái gì, nghẹn ngào xoay người qua.
Nhị Thần dời tay khỏi lỗ tai của Lý Tuế:
“Đừng suốt ngày chỉ vòng quanh Lý Hỏa Vượng, mạng của chúng ta quan trọng hơn hắn, lo nghĩ cách giữ mạng đi. Mắt của ngươi sắp mù.”
Bạch Linh Miểu nức nở hai tay ôm ngực, thẫn thờ đi hướng đại viện Bạch gia:
“Ta chỉ là ... muốn sống suốt đời với người mình thích, ta có sai sao?”

"Mẹ, bên này ổn chứ?” Lý Hỏa Vượng nuốt xuống canh trứng trơn mềm, hỏi Tôn Hiểu Cầm ngồi bên giường.
Tôn Hiểu Cầm cố nặn ra nụ cười trả lời Lý Hỏa Vượng:
“Tốt lắm, chỉ cần con khỏe thì mẹ cái gì cũng tốt.”
Tuy nói vậy nhưng Lý Hỏa Vượng nhìn chi tiết trên mặt bà phát hiện một chút lạ thường.
Nụ cười của mẹ chỉ là giả vờ, vì không khiến hắn lo lắng cho nên mới nói như vậy.
"Mẹ đừng lo, liệu pháp điện giật của bệnh viện tâm thần này hữu dụng với con, nhưng cần thời gian nhất định mới mới khỏe hẳn được, cho con thêm chút thời gian.”
“Ôi, mẹ không lo lắng, thật sự, con trai nhà chúng ta chắc chắn sẽ khá hơn." Tôn Hiểu Cầm mỉm cười, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng âm thầm thở dài một hơi, tu chân khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều, nếu muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn bên này e rằng sẽ tiêu phí rất nhiều thời gian.
Thật ra chính mình đã đợi lâu như vậy, chính mình không sợ đợi, nhưng trong thời gian dài dặc đó e rằng mẹ sẽ luôn giày vò trong nỗi lo.
“Có nên bỏ ra chút thời gian ở bên mẹ? Giả vờ xuất tình hình bệnh chuyển biến tốt đẹp?” Ý tưởng này vụt nhanh trong óc Lý Hỏa Vượng rồi bị vứt bỏ ngay.
Làm như vậy hoàn toàn là lãng phí thời gian, ngược lại sẽ khiến mục tiêu mình muốn đạt đến trở nên xa vời vợi, đặt thời gian đó vào tu chân mới càng có giá trị.
Thấy Tôn Hiểu Cầm giả vờ vui vẻ, Lý Hỏa Vượng suy tư một lúc sau mở miệng nói: "Mẹ, chờ con đi ra ngoài rồi, con muốn chơi trò chơi. Con muốn chơi game vi tính cả năm luôn, được không?”
Tôn Hiểu Cầm nghe lời này thì mắt sáng rực:
“Được, được! Đợi đến khi đó mẹ sẽ ở bên cạnh gọt trái cây cho con, muốn chơi bao lâu đều được!”
“Con chơi một mình không vui đâu, kêu cha của con chơi chung, chơi suốt đêm với con!”
Khóe môi Lý Hỏa Vượng cong lên gật gù đồng ý, nói tiếp:
“Chờ sau khi con khỏe chúng ta đi du lịch khắp thế giới, đi chơi, đi nhảy từ trên cao xuống, nhảy dù nữa, làm những chuyện chúng ta chưa từng làm.”
“Ôi thôi, mẹ không dám chơi trò nhảy từ trên cao, lúc đó hai cha con đi thôi. Mẹ xem vid người tan hãy trong nền tảng là đã tim đập tăng nhanh."
Lý Hỏa Vượng tạo đề tài tưởng tượng sau khi xuất viện, sự chú ý của Tôn Hiểu Cầm nhanh chóng bị dời đi, hai người càng trò chuyện càng vui vẻ, trên mặt bà treo nụ cười tự nhiên.
Nhìn mẹ rốt cuộc vui vẻ, trong lòng Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi.
Hiện tại hắn không làm được gì nhiều, thứ duy nhất có thể làm là dùng trò vặt của Tọa Vong Đạo dỗ mẹ mình vui vẻ.
“Con trai, con muốn chơi game hả? Mẹ sẽ mang máy chơi game cầm tay cho con được không?”
"Không cần, mẹ, hơn nữa hiện tại con không chơi được.”
“À nhỉ, còn phim hoạt hình thì sao? Trước kia con thích xem phim hoạt hình lắm mà? Nghe nói gần đây có bộ phim khá hay, mẹ dùng điện thoại chiếu cho con xem.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Hiểu Cầm mở túi xách tìm di động, lòng thầm cười khổ, hắn không còn là học sinh trung học Lý Hỏa Vượng, đã không hứng thú với phim mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận