Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 161: Đánh nhau

Một đám người vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng suốt ngày ở chung nên cũng không có đề tài gì mới, nói chuyện một hồi bắt đầu đề cập tới ăn mày thập thò ở ngoài cửa.
“Ta nhớ là trên đường chúng ta đi không có nhiều ăn mày như thế, những người này rốt cuộc đến từ đâu?”
Nghe Bảo Lộc sư huynh hỏi, Dương Tiểu Hài lập tức cầm một miếng bánh nướng ngâm trong cháo loãng, bưng bát đi ra ngoài:
“Đệ đi hỏi giúp mọi người.”
Cẩu Oa nhìn bóng lưng của Dương Tiểu Hài, nói với người khác:
“Tiểu Hài này đúng là ngoan thật, nếu không phải đệ ấy phải về nhà thì ta rất muốn thu làm nhi tử.”
“Huynh đâu phải muốn nhận nhi tử, là mang về làm hạ nhân hầu hạ huynh mới đúng.”
Bị người khác vạch trần, Cẩu Oa không để bụng, đánh trống lảng.
Thấy Dương Tiểu Hài đi ra, đám ăn mày ở cửa mắt long lanh đưa chén bể lên, có vài người thậm chí hát bài Liên Hoa Lạc.
Dương Tiểu Hài mặc kệ bọn họ, bưng bát đi hướng ăn mày nhỏ lúc trước bị đạp té.
Ăn mày nhỏ co ro trong góc tường, thoạt trông rất là tội nghiệp, giống như Cẩu Oa ngày xưa.
“Hỏi ngươi một việc, nếu ngươi trả lời được thì miếng bánh nướng này là của ngươi.”
Nhìn bánh nướng trong tay Dương Tiểu Hài, ăn mày nhỏ đầu xù mặt lem kích động liên tục gật đầu.
“Ăn mày các ngươi đến từ đâu?"
“Phía đông, chúng ta đều đến từ phía đông! Thật ra ta không phải ăn mày, ta và phụ thân, mẫu thân chạy nạn đến.”
“Trên đường ta bị nhân nha tử bắt, giữa đường trốn ra mới biến thành ăn mày.”
- Giải thích, "nhân nha tử" thời đó có thể nói là kẻ buôn người hợp pháp. Không giống như người què là bắt cóc con nít. Hết giải thích.
Dương Tiểu Hài lấy ra bánh nướng ngâm mềm đưa tới.
Ăn mày nhỏ không ngại nóng, hai tay cầm lấy cố nhét hết vào miệng.
“Tại sao chạy nạn? Quê của ngươi gặp thiên tai à?”
Ăn mày nhỏ hút cháo dính trên miếng bánh, nuốt thức ăn xuống cổ họng rồi gật đầu nói tiếp:
“Ừ, gặp tai, thật ra nếu là nạn hạn hán hay lũ thì phụ thân của ta chắc chắn sẽ không bỏ ruộng, nhưng lần này gặp nạn binh đao.”
“Ngươi hãy nhìn những người này đi, đều là gặp nạn binh đao mới đi tới đây, lần này nạn lớn lắm, đám lính xông vào trong thôn trông thấy cái gì đều cướp, nghe nói có mấy thôn đã mất.”
Khi Dương Tiểu Hài hỏi tiếp, một bóng dáng khờ khạo từ phía sau bao phủ cậu bé, đó là Cao Trí Kiên, hắn lắp bắp nói:
“Đó ... đó ... đó không phải là nạn ... binh ... binh ... đao, mà ... là ... hội quân!”
Dương Tiểu Hài ngửa đầu nhìn cái cằm rộng kia:
"Cao sư huynh, nói như vậy là có đánh nhau ạ?”
Thấy Dương Tiểu Hài không giống như người khác coi thường chính mình nói lắp, trong mắt Cao Trí Kiên lộ ra một chút vui sướng.
Bàn tay với kén dày to còn hơn đầu của Dương Tiểu Hài vuốt nhẹ mái tóc cậu bé:
“Đúng ... đúng ... đúng ... đúng ... đúng.”
Dương Tiểu Hài quay đầu hỏi ăn mày nhỏ bị Cao Trí Kiên thân hình cao lớn dọa sợ:
"Thật sự đánh nhau? Tại sao không nghe nói gì cả? Ngươi nói quê của ngươi đến từ phía đông? Vậy ngươi biết là chỗ nào chiến tranh không?”
"Không biết, ta chỉ nhớ nhà ta ở phía đông."
Thấy ăn mày nhỏ rõ ràng mù tịt về mặt này, Dương Tiểu Hài nhìn qua ăn mày lớn tuổi hơn một chút.
“Này, các ngươi một lớn một nhỏ ở bên ngoài nói chuyện gì với ăn mày mà say sưa vậy hả? Nhanh chóng trở về ăn cơm, lát nữa hai ngươi còn rửa chén nữa.”
Dương Tiểu Hài nghe lời này lập tức cảnh giác:
“Đệ rửa chén! Để đệ rửa cho!”
Dương Tiểu Hài nói xong chạy vào trong.
Nhìn giày vải sạch sẽ trên chân của Dương Tiểu Hài, lại cúi đầu nhìn đôi chân đông lạnh tím tái của mình, trong mắt ăn mày nhỏ tràn ngập hâm mộ:
"Thật sự muốn bị bọn họ mua đi ...”
"Tào Tháo sư huynh, những ăn mày kia đến đây bởi vì phía đông có chiến tranh.”
“Chiến tranh thì kệ chứ, liên quan gì chúng ta. Bảo Lộc chỉ thuận miệng hỏi, ngươi đừng xem như thánh chỉ, tên đó không phải cha của hoàng đế.”
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh trắng tinh, biểu cảm thoạt trông cực kỳ do dự và giãy giụa.
Nhìn hoàn cảnh bốn phía, thoạt nhìn trong ảo giác cậu bị đưa từ phòng ICU qua phòng bệnh bình thường.
Hiện giờ trong tay của Lý Hỏa Vượng đang cầm một miếng ngọc bội hình tròn, đây là vật mang trên người của cậu, bị một sợi dây xỏ xuyên qua treo trên cổ.
Lý Hỏa Vượng nhớ là lúc trước mình đưa thứ này cho Dương Na, nhưng sao bây giờ nó xuất hiện trên cổ của cậu.
Lý Hỏa Vượng đã không còn rối rắm tự hỏi thứ này trở lại bằng cách nào, hiện tại cậu đang suy xét vấn đề khác, về lời Lý bác sĩ từng nói.
"Đúng rồi, Tiểu Lý, cậu nói bởi vì có thể mang thứ ở thế giới bên kia đến đây nên mới cho rằng thế giới bên này là giả sao? Vậy cậu có thử mang thứ bên này đưa vào bên kia không? Có lẽ sẽ có thu hoạch khác nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận