Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 741: Thân thế của Cao Trí Kiên (1)

Lời nói của Lý Tuế làm cho Lý Hỏa Vượng cảm giác được nỗi đau như kim đâm vào tim, hắn đưa tay vỗ vỗ trên người đối phương: "Đừng đợi nữa, cô ấy đi rồi."
“Con biết mà, mẹ cũng nói nhị nương đi rồi, cho nên con mới chờ nhị nương trở về, nhị nương thích ăn cái này nhất.” Lý Tuế dùng mũi cọ cọ trên người con chó hoang huyết nhục mơ hồ kia.
Môi Lý Hỏa Vượng hơi run lên, lần nữa mở miệng nói: "Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy cô ấy biến mất sao? Cô ấy…đi rồi!”
“Con thấy chứ, nhưng trước kia nhị nương cũng là một hồi biến mất một hồi xuất hiện, cha, cha yên tâm một lát nữa nhị nương sẽ xuất hiện thôi.”
Lý Hỏa Vượng không nói gì nữa, giang hai tay ra dùng sức ôm lấy Lý Tuế, một lần nữa đứng lên, đi vào trong phòng.
Cao Trí Kiên cả người bốc lên khí nóng bừng bừng, mình trần, trên dưới tung bay vung vẩy cự kích trong tay.
Từng khối gân thịt trên người hắn giống như làm bằng sắt, đỏ bừng mà tràn ngập sức mạnh.
Theo cự kích trong tay hắn một chiêu quét ngang ngàn quân, một hàng hương binh cầm mộc kích trước mặt, lập tức bị kình phong thổi đến mức híp mắt ngả người về phía sau, thiếu chút nữa đứng cũng đứng không vững.
Sau khi cự kích nặng nề nện trên mặt đất, Cao Trí Kiên bình ổn khí tức một hồi, rồi nói một câu với bọn họ: "Luyện!"
Mười mấy người này nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Một người thấp béo hạ giọng hỏi người bên cạnh: "Cái này luyện như thế nào? Đây là người luyện sao?”
“Luyện đi. Luyện đi. Thằng cha này cứng nhắc lắm, coi như là vì bữa mì buổi trưa vậy.”
Bọn họ tốp năm tốp ba bắt đầu vung vẩy mộc kích nặng nề trong tay, mộc kích này đều vừa bổ xuống, hơi nước bên trong vẫn còn, cực kỳ nặng.
Mới luyện một hồi, cự kích trong tay đã nâng không nổi, có điều Cao Trí Kiên cũng không thèm để ý điều này, ai dám lười biếng, bàn tay to phủ kín vết chai kia cũng không phải dạng vừa.
Trong thời gian đám hương binh sống một ngày bằng một năm, cuối cùng cũng chịu đựng được đến trưa, một tiếng ăn cơm thôi của Dương Tiểu Hài, tựa như âm thanh của trời trong tai bọn họ.
Mà đợi đến nhà bếp, bọn họ cầm bánh bao mì trắng tha thiết ước mơ, run rẩy nhét vào miệng.
Tuy rằng không cầm chắc nổi bát, nhưng bọn họ ăn cơm, cũng không chậm trễ chút nào, giống như heo nhà tranh giành thức ăn, sụp soạp không ngừng.
Mà lúc này, trong đại viện Bạch gia, các sư huynh đệ khác cũng đang lo lắng vấn đề này.
“Triệu Ngũ sư huynh, nên mua lương thực rồi, Cao Trí Kiên sư huynh nói, hương binh tối thiểu phải một trăm người, nếu đều ăn như vậy, vậy lương thực có nhiều hơn nữa cũng chịu không nổi.”
“Ta biết, nhưng hiện tại không phải lúc mua lương thực, hiện tại thiên tai đang tới giá lương thực đều cao, chờ thu hoạch vụ thu, thu lương tiếp, lúc đó mới rẻ.”
Dương Tiểu Hài nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy cũng phải chống đỡ đến mùa thu hoạch chứ.”
“Vậy hay là…bớt chút người đi? Chúng ta có nhiều người biết thần thông như vậy, ai còn dám chọc chúng ta chứ.” Cẩu Oa bưng bát nói.
“Không!” Cao Trí Kiên dùng sức lắc đầu: “Lý…Lý…Lý sư huynh…nói…nói…nói rồi, phải…phải…”
“Được được được, phục ngươi rồi, ngươi đừng nói nữa, đợi ngươi nói xong thì chuẩn bị ăn tối đến nơi rồi.”
Cao Trí Kiên cau mày trừng mắt nhìn Cẩu Oa đang nói một cái, rồi cắm đầu ăn thức ăn trong đĩa của mình.
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, tạm thời cứ làm vậy đi, Lý sư huynh còn để lại chút vàng, ta đi cầm cố chỗ vàng này thành bạc trước đã.”
Nghe Xuân Tiểu Mãn nói như vậy, mọi người cũng bắt đầu ăn tiếp, chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Có điều có một người lại chú ý tới vẻ mặt phiền não của Xuân Tiểu Mãn, chờ sau khi cơm nước xong xuôi, khi Xuân Tiểu Mãn chuẩn bị đi từ đường Bạch gia, Cao Trí Kiên lại ngăn cô ấy lại: "Ta... ta... ta có tiền... nếu như... sau... sau... sau này thôn... thôn... trong thôn thiếu tiền... tìm... tìm... tìm ta!"
“Ngươi có tiền? Ngươi lấy đâu ra tiền?” Xuân Tiểu Mãn vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta…ta…ta…trước kia!”
“Trước kia ngươi là đại tài chủ?”
Cao Trí Kiên mặt nghẹn đến đỏ bừng, không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, dùng đầu ngón tay vẽ lên mặt đất.
Trong Ngưu Tâm thôn, ngón tay như đúc bằng sắt của Cao Trí Kiên nhẹ nhàng vạch lên đầm đất rắn chắc như cày sắt, lưu lại từng dấu vết.
“Ngươi đang vẽ cái gì vậy?” Xuân Tiểu Mãn cau mày nhìn Cao Trí Kiên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất: “Hay là ngươi viết chữ đi, gần đây ta cũng theo tư thục học được một ít chữ.”
Cao Trí Kiên nhìn cô ấy một cái, lắc đầu tiếp tục vẽ.
“Này! Ngươi có ý gì, ngươi coi thường ta phải không?” Xuân Tiểu Mãn đưa tay ra đẩy hắn.
Cảm giác được bàn tay đối phương phủ lên người mình, Cao Trí Kiên mím môi nín cười lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vẽ.
“Đây là rắn? Trước kia ngươi bán thuốc rắn?”
“Rồng!” Cao Trí Kiên nói lúng búng.
Theo ngón tay hắn trượt xuống, một con Bàn Long khổng lồ xuất hiện trước mặt Xuân Tiểu Mãn, ngay sau đó ngón tay của hắn nhanh chóng điểm xuyết, vẽ một người ngồi bên dưới con rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận