Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1375: Đường ngầm (2)

"Đáng tiếc hiện tại có một vấn đề, không biết những người đó có ở phía dưới mai phục chúng ta hay không, vì vậy chúng ta cần một người dò đường."
Lối vào hang rất sâu và tối, mọi thứ bên trong đều không thấy rõ.
Những người có mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào Lý Hỏa Vượng.
"Sao ta phải đi xuống? Trên mặt ta có chữ ‘dê béo’ sao?” Lý Hỏa Vượng móc mỉa lại.
Thanh Vượng Lai mở miệng khuyên nhủ: "Lý Hỏa Vượng, việc này không chỉ riêng là vì người khác, cũng là vì anh, trên người anh mặc trang bị phòng ngự cao hơn chúng tôi chút. Chỉ cần anh chịu giúp, tôi có thể hứa với anh một điều, chỉ cần tôi có thể làm được thì anh cứ việc đưa ra.”
“Xin lỗi, ta không ăn bánh vẽ ngay bây giờ, nếu muốn công bằng thì chúng ta rút thăm."
Từ nhìn thấy đối phương lợi dụng Trần Hồng Du như thế nào thì Lý Hỏa Vượng đã sớm hoàn toàn thất vọng với đám người này.
Lý Hỏa Vượng nghĩ tới đây, cúi đầu nhìn con chuột trong tay, lúc này mới phát hiện nó đã tỉnh lại, đang đánh hơi xung quanh.
Lý Hỏa Vượng sờ lên đầu con chuột, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên kinh khủng.
Lý Hỏa Vượng bước nhanh đến chỗ Triệu Lôi, giơ con chuột trước mặt lên, xúc động hỏi:
"Ngươi có nhìn thấy không? Nói nhanh cho ta biết! Ngươi có nhìn thấy con chuột này không?"
Triệu Lôi giật mình lùi lại mấy bước: “Tôi nhìn thấy được! Tôi nhìn thấy được! Lý Hỏa Vượng, cậu bị sao vậy? Tại sao càng ngày càng điên cuồng?"
"Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy, ít nhất không phải là ảo giác của ta.” Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vuốt đầu con chuột, thở hắt ra.
Lý Hỏa Vượng chợt ngây người, nâng con chuột đi tới chỗ Thanh Vượng Lai và Triệu Sương Điểm đang bàn bạc với nhau.
"Ta có thể đi xuống dò đường, nhưng khi trở về, ngươi phải giúp ta một việc."
"Việc gì?" Triệu Sương Điểm hỏi.
"Ta cần các ngươi giúp ta định kỳ lấy đơn thuốc mà Dịch Đông Lai kê cho ta.” Lý Hỏa Vượng biết chính mình không thể cứ tiếp tục như vậy, không thể cứ mãi phân không rõ hiện thực và hư ảo.
Nếu chính mình xác thực là mắc bệnh thì phải tiếp tục uống thuốc, không dám nói chữa khỏi nhưng ít nhất có thể ổn định tình hình bệnh, không cho ảo giác lại xuất hiện.
Thanh Vượng Lai cùng Triệu Sương Điểm nhìn nhau, đồng thời gật đầu: "Được."
Lý Hỏa Vượng nghe vậy, không chút do dự xoay người đi về phía miệng giếng.
Lý Hỏa Vượng đứng hai bên thành giếng, nhìn khung cảnh tối tăm bên dưới, có gió lạnh từ bên trong thổi ra, thoạt nhìn cực kỳ bất ổn.
“Gậy cháy.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận gậy cháy, con chuột trong tay hắn bỗng giãy giụa chạy ra, nhảy xuống dưới hang.
Khi Lý Hỏa Vượng muốn ngăn cản, con chuột đã biến mất trong bóng tối.
Dừng lại vài giây, Lý Hỏa Vượng cúi đầu hét to hướng miệng giếng:
"Chị Trần! Dưới đó thế nào? Có mai phục không?"
Mơ hồ nghe thấy tiếng chuột kêu, Lý Hỏa Vượng buông lỏng chân, nhanh chóng rơi xuống.
Vừa tiếp đất, Lý Hỏa Vượng lập tức giơ cao cây gậy đang cháy, ánh sáng đỏ chói lập tức chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Khi thấy xung quanh không có kẻ thù, Lý Hỏa Vượng vung cây gậy đang cháy ra hiệu cho người ở bên trên xuống dưới.
Trong thời gian bọn họ xuống dưới, Lý Hỏa Vượng nói với con chuột chạy xa:
"Chị Trần, cảm ơn chị, nhưng nếu sau này lại có chuyện này thì chị không cần giúp ta, bản thân ta có thể giải quyết."
“Cậu lại đang nói chuyện với ai vậy?" Ngũ Kỳ dọc theo dây thừng xuống dưới, có chút lo lắng nhìn Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, không giải thích cái gì, dù sao hắn nói ra thì người khác chắc chắn cũng không tin.
"Nâng cao cảnh giác, chúng ta đã đánh rắn động cỏ, bọn họ khẳng định có điều cảnh giác." Triệu Sương Điểm nói xong đi ở đằng trước nhất.
“Ngươi có chắc chỉ có chúng ta là đủ rồi sao? Có vẻ như họ đông hơn chúng ta rất nhiều.” Lúc trước Triệu Sương Điểm nói tập kích, Lý Hỏa Vượng còn cho rằng bên mình chiếm ưu thế lớn, nhưng bây giờ xem ra dù nhìn thế nào cũng là tới chịu chết.
Triệu Sương Điểm lắc đầu: “Bọn họ không mạnh như cậu nghĩ, chúng tôi cũng không yếu như cậu đoán. Lần trước chúng ta đánh đau bọn họ, giờ họ sợ rồi.”
Triệu Sương Điểm nói tới đây lại dặn Lý Hỏa Vượng:
“Cậu không cần bắt ép mình hiểu tôi, không sao, cậu cứ dùng thế giới quan mà mình hiểu để tự giải thích là được.”
"Dù là ngà hay chân voi, chúng đều ở trên cùng một con voi, giống nhau.”
“Hiện tại tôi ở trong thế giới của cậu là gì thì cứ tin như vậy đi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn nửa bên mặt tinh xảo của Triệu Sương Điểm:
“Ta hy vọng biết là bây giờ ta không biết ngươi là Tư Mệnh gì.”
Đường ngầm dần yên tĩnh lại, vì tránh cho bị phát hiện, ngay cả đèn pin đều đóng kín, mọi người lần mò đi trong bóng tối.
Đi khoảng nửa tiếng, trong không khí tràn ngập mùi hỗn hợp kim loại nặng và mùi hôi chua cháy khét.
Mùi cực kỳ khó ngửi, dù Lý Hỏa Vượng đội mũ cũng vẫn ngửi được.
Giọng nói đè thấp của Thanh Vượng Lai truyền vào lỗ tai của Lý Hỏa Vượng:
“Đây là mùi methamphetamine, chúng ta sắp tới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận