Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 373: Lý Hỏa Vượng

“Chuyện này làm sao có thể!” Trong tiếng gào đầy sự không cam tâm kia của Hàn Phù, trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mà dứt khoát lần lượt chém qua yết hầu, miệng, mũi và trán.
Máu phun ra phun khắp người và mặt Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng giống như một người máu, sững sờ nhìn các xác rách nát trước mặt.
Đạo sĩ có ý đồ giết người bán hàng ở hậu họa La Giáo có ý đánh lén mình là Hàn Phù này, vậy mà lại bị giải quyết như vậy.
Nhất thời, Lý Hỏa Vượng có chút không thể tin được, so với những kẻ địch mà cậu từng gặp trước đây, không thể nghi ngờ rằng người này không đủ sức uy hiếp, giống như chơi đùa mà thôi, đến mức thậm chí cậu còn hoài nghi rằng đây có phải là thân thể giả của đối phương không?
Lý Hỏa Vượng giơ chân đá vào đầu be bét máu thịt kia của Hàn Phù một cái, vẻ mặt chán ghét mà lặp lại một lần: “Mình mấy cân mấy lạng còn không rõ lại muốn học theo người khác cướp bóc?”
Cậu đột nhiên hiểu rằng trên thế giới này, không chỉ có những người có thực lực cường đại đang thèm muốn Tâm Tố mà một số người chưa tự biết mình cũng đang thèm muốn Tâm Tố, ngay cả khi bọn họ không có bản lĩnh tương xứng.
Lúc này, Cẩu Oa đã leo đến lối ra, cúi đầu nhìn xuống Lý Hỏa Vượng phía dưới, hai tay chụm lại thành chiếc loa, hét với phía dưới: “Lý sư huynh, huynh thật sự không sao chứ!"
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía mình với cái đầu đầy máu, toàn thân cậu ấy run rẩy, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt một cách khó khăn: “Có... có cần... bọn đệ xuống đó không?”
"Huynh không sao! Bây giờ lên đây!" Lý Hỏa Vượng đứng dưới ánh trăng nói xong, hai tay nắm lấy dây xích đang đung đưa kia, chuẩn bị leo lên.
Nhưng rất nhanh, cậu lại dừng lại, ngồi xổm xuống sờ sờ toàn thân Hàn Phù, cuối cùng tìm được mấy tấm bùa màu vàng xếp chồng lên nhau.
"Cái này có ích lợi gì? Ta cũng chưa từng học qua về bùa phù.”
Lý Hỏa Vượng lại bới móc một lần nữa, mười mấy quả cầu nhỏ được bùa phù bao bọc được lấy ra.
“Hả?” Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng mở ra, một thứ quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cậu: “Đây là Dương Thọ Đan?"
Lý Hỏa Vượng đã từng nhìn thấy thứ này trước đây, vì vậy đương nhiên hiểu giá trị của thứ này.
Nhìn thấy Dương Thọ Đan sắp tán ra và biến mất, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhét nó vào trong miệng mình, cậu lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ hơn.
Nhanh chóng lục lọi mấy lần, móc ra được mười mấy viên Dương Thọ Đan, Lý Hỏa Vượng lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhét đống chiến lợi phẩm này vào trong ngực.
Tiếp tục tìm kiếm một hồi, phát hiện những thứ còn lại đều là một số thứ không dùng được như chu sa để viết họa phù.
Cuối cùng, Lý Hỏa Vượng cắm thanh kiếm tiền đồng kia sau lưng mình và quyết định rời đi.
Bị cụt mất mấy ngón tay, cộng thêm trên tay toàn là máu, bám vào dây xích rất trơn, trèo lên rất khó khăn nên Lý Hỏa Vượng trèo lên rất chậm.
Trong đầu cậu vẫn đang suy nghĩ về Hàn Phù - người vừa mới chết.
"Vốn còn định tìm hiểu nhiều hơn về thế giới này thông qua miệng hắn ta, nhưng hiện tại người chết rồi cũng không thể nói chuyện được.”
"Lý sư huynh! Mau leo lên! Mau leo lên đi!"
Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy những khuôn mặt căng thẳng và lo lắng.
"Hả?"
Lý Hỏa Vượng lập tức cúi đầu và nhìn xuống phía dưới, Hàn Phù - người gần như đã bị mình dùng kiếm cắt làm đôi kia vậy mà lại đứng dậy rồi.
Một giọng nói thảm thương của nữ đồng truyền đến từ trên thi thể hắn: “Ngươi giết chết hắn rồi. Ngươi bảo ta sống thế nào đây. Oa oa oa!"
Giọng nói đó cực kỳ chói tai, chói đến mức khiến tai của Lý Hỏa Vượng đau nhói, âm thanh vọng lại cũng truyền ra rất xa.
“Vậy mà vẫn chưa chết!” Lý Hỏa Vượng lại lần nữa giơ kiếm chém bàn tay trái không còn lại mấy ngón của mình, ngón tay cuối cùng cũng bị chém đứt rồi.
Ngón tay kia rơi xuống và phình ra, xương sắc bén xuyên rách da thịt, chui vào trong theo hình xoắn ốc, trực tiếp đóng đinh thi thể Hàn Phù xuống đất.
Không quan tâm đến việc Hàn Phù đã chết hay còn sống, Lý Hỏa Vượng tiếp tục leo lên một cách khó khăn.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên cả cửa hang bắt đầu rung lắc. Phía dưới của cái hang vốn tối om kia được chiếu sáng bởi một ánh sáng màu trắng.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy một con rắn lớn màu trắng còn lớn hơn cả cửa hang! Đây là thứ đã bị giọng nói của Hàn Phù vừa rồi thu hút tới đây.
Trên người con rắn kia không phải là từng mảng vảy rắn màu trắng mà là thứ do từng chiếc tua trắng trên người Vũ Sư trước đó tụ lại mà thành.
Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu rằng Vũ Sư trước đó, cho dù là khuôn mặt người chết kia hay là máu thịt hỗn độn bên trong đó đều là giả, đều là hình nộm. Những chiếc tua trắng trên người bọn họ mới là cơ thể thực của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận