Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 590: Rất xin lỗi

“Tuy ta thoát khỏi bụng của nó vẫn còn ở trong nước, nếu không nhanh lên thuyền e rằng sẽ chết chìm!”
Lý Hỏa Vượng không ngừng mà tìm kiếm, bỗng tập trung tầm mắt vào một tòa tháp canh sắt thép ở phương xa.
Thoạt nhìn là vòng ngoài của ngục giam Bạch Tháp, một chiến sĩ cầm súng cảnh giới đang rướn cổ nghi hoặc nhìn về phía bên này.
Tháp canh kia cao chót vót, cao hơn kiến trúc bốn phía một khúc, là nơi cao nhất ở đây.
"Không sai được, nơi đó là con thuyền lúc trước ta đi!”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nâng lên hai tay, rẽ không khí như đang bơi, vừa ‘bơi’ vừa lao hướng tháp canh sắt thép.
Lý Hỏa Vượng cảm giác toàn thân rất đau, cánh tay cũng cơ hồ nâng không lên, thân thể rã rời.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng lúc ở trong bụng quái vật đã làm mình bị thương nặng, tuy rằng không biết là bị răng cắn hay bị dịch dạ dày ăn mòn.
Nhưng hắn không thể dễ dàng buông bỏ, Lý Hỏa Vượng dùng hết sức lực bơi lên, lẩm bẩm:
"Lý Tuế, nhanh giúp đỡ phụ thân của ngươi, giúp ta bơi nhanh chút, ta hiện tại không thấy được bên kia là tình huống như thế nào, có chuyện gì đều nhờ vào ngươi!"
Vừa nói xong, Lý Hỏa Vượng dường như thật sự cảm giác được trong lòng tuôn ra một luồng sức lực trợ giúp chính mình: "Đa tạ, Lý Tuế!"
Cũng ngay sau đó, một đám cảnh ngục lao ra cửa nhà giam, cầm lưới to và xiên sắt, vũ khí khác sốt ruột đuổi theo Lý Hỏa Vượng.
Trong sân thể dục hình trứng dùng để hít thở không khí trong khu nhà giam Bạch Tháp, một người chạy phía trước, một đám người đuổi theo ở đằng sau, động tác của Lý Hỏa Vượng không nhanh bằng bọn họ, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn.
Cuối cùng đến rìa sân thể dục, một bức tường lưới sắt chặt chẽ ngăn giữa Lý Hỏa Vượng và tháp canh. Lý Hỏa Vượng không chút do dự đút ngón tay vào khe hở, bắt đầu trèo tường.
Mắt thấy cục diện bắt đầu mất đi khống chế, chiến sĩ trên tháp canh nhanh chóng nâng súng lên, nhắm một con mắt chuẩn bị bắn.
“Đừng nổ súng! Tuyệt đối đừng nổ súng!" Một giọng nói hoảng loạn truyền ra từ đám người đuổi theo: “Người này đang được xã hội chủ ý nhiều! Nếu chết trong khu nhà giam của chúng ta thì phiền phức lớn!”
Trong lúc nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đã leo đến điểm cao nhất, một vòng thép gai rậm rạp hiện ra ở trước mặt hắn.
Khi Lý Hỏa Vượng vươn tay ra định nắm lấy thép gai trèo qua, nơi tay hắn tiếp xúc bắn ra hồ quang điện màu xanh, thứ này rất hiển nhiên là thông điện cao thế.
Thấy cảnh này, các cây xiên và lưỡi từ bên dưới đưa lên vội vàng rút lại, sợ bị điện trúng.
“Với chút đau đớn này mà cũng muốn ngăn lại ta! Còn chưa đủ!" Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn chộp lấy cuộn gai siết mạnh, lật người vào bên trong. Làn da của hắn cháy đen, áo bệnh nhân cũng bốc khói.
“Kéo công tắc nguồn điện! Nhanh kéo công tắc xuống!”
Mắt thấy thân thể của Lý Hỏa Vượng sắp cháy, mọi người đứng ở phía dưới trợn mắt há hốc mồm nhìn người bốc khói trắng vẫn nhúc nhích được.
"Trời ạ, đây còn là người sao?”
Lý Hỏa Vượng dùng hết sức lực cuối cùng nhảy người lên, đáp xuống bậc thang sắt ở góc tháp canh.
“Hộc, hộc.” Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, hắn toàn thân đều đã tê dại, ý thức cũng bắt đầu mơ màng.
Giờ phút này hắn thật sự rất mỏi rất mệt, dường như chút sức lực cuối cùng trong người đều bị ép cạn, nhưng mắt thấy sắp về thuyền, tuyệt đối không thể vào giây phút này thất bại trong gang tấc.
Hít sâu một hơi, Lý Hỏa Vượng đứng thẳng lên, dùng bàn tay bị cuộn gai cắt máu thịt nhầy nhụa bám lấy lan can bên cạnh, lảo đảo di chuyển hướng tháp canh.
Nhìn kẻ điên khiến người sợ dọc theo bậc thang bò lên, hai vị chiến sĩ đang trực rối rắm có nên bắn hay không.
Cuối cùng bọn họ đơn giản giắt súng sau lưng, bày thế thủ của môn võ quân đội.
Nhưng bọn họ cực kỳ sửng sốt phát hiện kẻ điên sau khi lên tháp canh thì đứng yên tại chỗ, không tấn công bọn họ.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên không cần động, bởi vì hắn hiểu chính mình giờ phút này đã về đến sàn thuyền, chính mình tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Lý Hỏa Vượng hít thở đều đều, cố nâng cao tinh thần nói với hai người ở trước mặt:
“Lái đò, đừng ... đừng ngừng, tiếp tục lái hướng Hạnh Đảo.”
Cộp cộp cộp!
Nghe tiếng các loại giày đạp rầm rầm lên cầu thang sắt, Lý Hỏa Vượng đầu óc mơ màng chớp mắt cảnh giác.
Lý Hỏa Vượng dán sát tường nhanh chóng lui về phía sau, hình thành góc với những người xông tới với hai người ở trước mặt hắn.
Nhìn cây xiên lóe ánh bạc của bọn họ, Lý Hỏa Vượng điên cuồng hô to: "Thủy hầu tử phải không? Các ngươi đừng hòng kéo ta xuống nước nữa!”
Mắt thấy bọn họ sắp nhào lên, Lý Hỏa Vượng quyết đoán nâng lên tay phải móc mắt trái của mình.
"Hỏa Vượng!"
Tiếng hét gần như lạc giọng khiến tay của Lý Hỏa Vượng khựng lại, hắn kinh ngạc nhìn thủy hầu tử ở trước mặt, một bóng trắng từ bên trong đi ra.
Đó là Dương Na, vẻ mặt tiều tụy đứng ở nơi đó khiến người đau lòng:
“Hỏa Vượng, anh tỉnh táo rồi đúng không? Hiện tại anh nhận ra em phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận