Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 832: Truy đuổi (1)

"Có điều, ngươi có thể đến Đông Môn đợi vào ngày 23 tháng này, nghe nói Tư Thiên Giam dẫn theo không ít người xuất thành.”
"Về phần ngươi có thể gặp ông ta hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân ngươi rồi, ta chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi.”
Lý Hỏa Vượng ở trên cây, nhận được bức thư, không chút do dự nhảy xuống và dẫn Lý Tuế đến cổng phía đông thành.
Vào lúc này, Giam Thiên Tư quan trọng hơn nhiều so với công chúa gì đó.
Hiện tại Đại Lương quốc có hai vị Tư Thiên Giam, bây giờ mình đã có vị trí của Xúc Xắc, chỉ cẩn khuyên hai người bọn họ cùng động thủ là thành công được một nửa.
Rất nhanh đã đến cổng phía đông thành của Thượng Kinh, Lý Hỏa Vượng ngồi bên một quầy trà thảo dược, nôn nóng chờ đợi.
Theo thông tin của Liễu Tông Nguyên, Tư Thiên Giam lần này cùng xuất thành với rất nhiều người, xem ra thanh thế to lớn như vậy, có lẽ sẽ rất dễ phát hiện ra.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, khi mặt trời trên bầu trời dần chuyển mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng dần trở nên nôn nóng.
"Sao còn chưa tới? Chẳng lẽ tin tức của Liễu Tông Nguyên có sai sót sao? Không phải hắn ta nói tin tức của Nguyệt Lượng Môn là nhanh nhạy nhất sao?”
"Lý sư huynh, Lý sư huynh! Cuối cùng đệ cũng tìm được huynh rồi.”
Đột nhiên cảm thấy có ai đó đang ôm lấy chân mình, Lý Hỏa Vượng suýt nữa đã dùng dao đâm qua, có điều giọng nói khó nghe kia của Cẩu Oa đã cứu hắn ta một mạng.
Không chỉ Cẩu Oa, sau khi nhận được tin từ người ăn xin, toàn bộ Lữ Gia Ban đều đến rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Lữ Tú Tài cũng không chịu thua kém, muốn chạy đến ôm lấy chân kia, nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng đá ra.
“Sao bọn đệ lại tới đây?” Lý Hỏa Vượng xách Cẩu Oa lên như xách một con gà.
"Lý sư huynh, bọn đệ đương nhiên là tới tìm huynh rồi, lúc trước huynh nói dẫn Bạch sư muội đi chữa mắt, nhưng đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bọn huynh trở về, trong lòng đệ trống rỗng, khó chịu biết bao.”
Cẩu Oa giả vờ giả vịt, lấy gừng giấu trong tay áo và xoa nó trên khóe mắt.
"Mau cút khỏi đây cho huynh! Nghe thấy chưa hả. Đây không phải là nơi mà các đệ nên đến. Có biết hiện tại Thượng Kinh nguy hiểm cỡ nào không?”
Lý Hỏa Vượng vừa nôn nóng nhìn về phía ngã tư đường, vừa nhanh chóng nói.
"Đúng vậy! Sư phụ, Thượng Kinh này quá nguy hiểm rồi. Khoảng thời gian này, đừng nhắc bọn ta bị người Thượng Kinh ức hiếp thảm thế nào, sư phụ nhất định phải thay bọn ta làm chủ.”
Lữ Tú Tài lại chạy tới, ôm lấy đùi của Lý Hỏa Vượng và nói với vẻ phẫn nộ bất bình.
Nhìn những người quen này xuất hiện trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng rất khó chịu, hắn thật sự không ngờ rằng vào thời điểm then chốt nhất này, bọn họ lại đúng lúc xuất hiện gây phiền phức.
Đột nhiên, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng thay đổi, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại truyền đến ở phía xa.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn qua, phát hiện mười hai con ngựa kéo một chiếc xe ngựa to bằng một căn phòng, cuộn lên từng làn bụi vàng phi nước đại về phía cửa đông thành.
Khi nhìn thấy xung quanh xe ngựa, những tấm yêu bài trên hông những người cưỡi ngựa kia, Lý Hỏa Vượng nào còn không nhận ra, trong xe ngựa này chính là người mình muốn tìm.
“Chuyện đó, tiểu đạo gia, ta tìm ngươi nói một chuyện, ngươi có người quen ở Thượng Kinh không? Chính là kiểu quan lại quyền quý có bản lĩnh.”
"Ta thật sự không muốn làm phiền ngươi, chỉ là, chuyện mua rạp hát ở Thượng Kinh này, không có người, ta mua không nổi, xong xuôi rồi, tốt nhất lại mượn thêm chút tiền, có điều ngươi yên tâm, sau này rạp hát này ngươi là ông chủ, xong số tiền này...”
Lúc này, Lữ Trạng Nguyên nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng, ngoan ngoãn ngậm miệng và bắt đầu cúi người xuống để kéo đứa con trai nhỏ không biết xấu hổ của mình lên.
Lý Hỏa Vượng siết chặt tay bịt miệng Cẩu Oa, tiếng Cẩu Oa đang thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng biến thành một tiếng gà gáy và dừng lại.
Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa lao vào Đông Môn, Lý Hỏa Vượng đột ngột buông miệng Cẩu Oa ra, túm lấy cổ hắn ta và xách hắn ta đến trước mặt mình, nói với vẻ nghiêm khắc dị thường: “Nghe cho rõ đây. Lập tức, lập tức cút về Ngưu Tâm Thôn cho huynh. Không được phép để bất cứ người nào tới tìm huynh nữa. Nếu đệ còn không nghe, đệ và vợ đệ đừng ở Ngưu Tâm Thôn nữa.”
Sau khi nói xong, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn Lữ Gia Ban một cái, tất cả mọi người lập tức câm như hết, không dám thở mạnh.
Tiểu đạo gia trước đây rất thấu tình đạt lý, hôm nay xem ra thực sự tức giận rồi.
“Lý Tuế, đi thôi!” Lý Hỏa Vượng nói xong liền đuổi về phía con đường rải rác đất vàng, để lại một đám người lặng ngắt như tờ.
"Lý sư huynh đây là làm sao vậy? Lại phát bệnh rồi? Không phải chứ, trước đây phát bệnh không phải như vậy, còn Miểu Miểu thì sao? Sao chữa mắt mà chữa đến không thấy bóng dáng đâu nữa rồi?” Cẩu Oa ôm cổ, nói với vẻ rất kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận