Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1212: Thay đổi (2)

“Thật ra, theo suy luận của tôi, điều mọi người nghĩ đều là đúng, bởi vì dựa vào bộ não con người chúng ta thì không thể tưởng tượng được sự tồn tại chân thực. Chúng ta chỉ có thể cảm nhận thế giới bên kia bằng cách vặn xoắn nó thành một thế giới quan mà chúng ta có thể hiểu được.”
“Giống như người mù sờ voi, thứ cậu sờ được là mũi, thứ tôi sờ là miệng, thứ Tiền Phúc sờ được là răng, thứ Ngũ Kỳ sờ được là chân voi.”
"Nhưng tôi và các cậu khác nhau, tôi không dùng tay chạm vào, thứ tôi dùng là cơ quan cảm tri mạnh nhất của loài người để khám phá mọi thứ ở phía bên kia. Toán học."
"Vì vậy tôi biết về thế giới ở bên kia rõ hơn bất kỳ ai trong số các cậu."
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, lại nhìn Tiền Phúc chết không nhắm mắt trên giường, nhất thời không biết nên nói gì.
“Triệu Sương Điểm." Người phụ nữ duỗi bàn tay phải trắng nõn thon dài về phía Lý Hỏa Vượng. "Lần đầu gặp mặt, xin chào, Lý Hỏa Vượng."
Sau khi miệng Lý Hỏa Vượng hơi mở ra, cuối cùng hắn cũng nói ra được. "Các người đều điên rồi sao? Không thấy ở đây có người chết sao? Tiền Phúc chết rồi!"
Thanh Vượng Lai gật gật đầu. “Tôi biết, Tiền Phúc chết rồi, mọi người đều rất đau buồn, nhưng là một người trưởng thành, chúng ta nên khắc chế loại cảm xúc này, không để nó ảnh hưởng đến chính sự”.
"Hơn nữa, anh và Tiền Phúc có quan hệ rất tốt sao? Không phải anh cũng đang đề phòng cậu ấy sao? Tại sao cậu ấy chết rồi, anh lại phản ứng mạnh như vậy?" Trên mặt Thanh Vượng Lai lộ ra một tia nghi hoặc.
Nhìn Thanh Vượng Lai cùng Triệu Sương Điểm không biết từ đâu tới trước mặt, Lý Hỏa Vượng vòng tay ôm lấy Dương Na, bước ra khỏi chiếc RV.
"Hoả Vượng, anh đi đâu vậy? Đây còn có việc chính sự cần bàn bạc, không muốn biết tôi có được thông tin gì sao? Ngoài ra, người đẹp Triệu dẫn người qua đây cứu chúng ta, không làm quen một chút thì có chút không nói nổi rồi?"
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn Dương Na đang kinh hồn bạt vía, tăng tốc đi về phía chiếc xe máy của mình: "Tôi phải chăm sóc tốt cho bạn gái của mình, những chuyện khác đợi lần sau đi!"
Ôm Dương Na nằm nghiêng trong vòng tay, Lý Hỏa Vượng lái xe máy về nhà, sắc mặt của hắn u ám tái nhợt, mọi chuyện vừa xảy ra không ngừng tua lại trong đầu hắn, trong giây lát hắn cảm thấy rất rối bời.
Rất nhanh đã tới tiểu khu rồi, hành vi kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong tiểu khu, nhưng Dương Na nghẹn ngào dìu đỡ hắn, nhanh chóng lên lầu.
Sau khi trở về nhà, Dương Na ôm mặt lao vào nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy mẹ mình từ trong bếp đi ra, Lý Hỏa Vượng không muốn để bà nhìn thấy bộ dạng của mình, liền vội vàng lao vào phòng mình.
"Con trai? Không sao chứ?" Tôn Hiểu Cầm nghe tiếng khóc trong nhà vệ sinh, dùng chiếc thìa sắt trong tay gõ lên cửa. "Sao vậy? Cãi nhau rồi sao? Con trai nên rộng lượng một chút."
"Mẹ, không sao đâu, mẹ đi làm việc của mình đi." Lý Hỏa Vượng đặt cánh tay bị gãy của mình vào khe hở giữa móc treo quần áo và bức tường, nghiến răng nghiến lợi từ từ duỗi thẳng nó ra.
"Không được, phải đến bệnh viện một chuyến, loại vết thương như thế này mình không thể tự xử lý được." Lý Hỏa Vượng kéo lê cánh tay bị gãy của mình và nằm xuống giường, vẻ mặt trở nên đau đớn.
Tiền Phúc chết rồi, chết nhẹ nhàng như vậy. Điều khiến hắn càng phẫn nộ hơn chính là thái độ của Thanh Vượng Lai.
Anh ta vừa rồi căn bản chính là nói dối. Loại thái độ đó tuyệt đối không phải cái gọi là đè nén cảm xúc bi thương, đối mặt với cái chết của Tiền Phúc, trong lòng anh ta căn bản không có chút bi thương nào cả!
Bạch Linh Miểu - phiên ngoại.
Dưới ánh hoàng hôn vàng rực, Bạch Linh Miểu đặt tay ấn lên chiếc đạo bào màu máu ngâm trong nước sông, giũ dưới làn nước sống mấy lần rồi kéo lên khỏi mặt nước, sau đó lại đặt xuống.
Cô muốn dùng nước sông để giặt đi một ít vết máu trên đó, nhưng màu sắc trên đó đã nhuộm thấm vào bên trong rồi, nước sông căn bản không thể nào rửa trôi được.
Mà vào lúc này, hai bàn tay đầy lông đen vươn qua, trực tiếp giật lấy cây gậy gỗ trong tay Bạch Linh Miểu.
Liếc mắt nhìn Xuân Tiểu Mãn trước mắt, Bạch Linh Miểu khẽ mỉm cười, cùng phối hợp với nàng ta nàng giặt quần áo.
"Lý sư huynh lại phát bệnh rồi." Lời nói của Xuân Tiểu Mãn khiến nụ cười trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu dần dần được thu về, cô bỏ đồ trong tay xuống, đi đến xe ngựa bên đường, liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng điên cuồng đã bị những người khác luống ca luống cuống dùng xiềng xích trói lại rồi.
Cô vừa định quay lại xem, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi kỹ, cô lại quay người lại lấy một ít vải bông từ trong xe ngựa ra, đắp lên những chỗ da thịt dễ cọ xát rồi quay trở lại bên sông giặt quần áo.
"Không sao, đã được trói chặt rồi, những người khác đang canh chừng." Đối với loại tình huống này, Bạch Linh Miểu lúc đầu vô cùng lo lắng kinh sợ nhưng thời gian trôi qua, cô cũng đã quen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận