Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 383: Thành công (2)

"Lần này không tính! Chúng ta làm lại lần nữa!" Cẩu Oa không bỏ cuộc mà lại lần nữa đặt cây kim quấn tơ trắng kia vào trong ống gỗ nhỏ.
Sau khi trải qua một lần không may, Cẩu Oa không dám qua loa cẩu thả nữa, hít sâu một hơi từ xa, rồi đưa miệng đến một đầu của ống nhỏ, dùng sức thổi vào con dê đang ăn cỏ kia.
"Vù!" Chiếc kim dài trong ống nhỏ bay ra ngoài trong nháy mắt, cắm vào gốc chiếc sừng dê màu đen kia.
Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đều nhìn thấy chiếc sừng trên đầu con dê đó nhanh chóng trượt trên bộ lông, trực tiếp trượt xuống vị trí cằm của con dê.
Nghe thấy tiếng la hét chói tai, Cẩu Oa cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng còn suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nhưng vào lúc này, Cẩu Oa lại giả vờ lộ ra vẻ chả bõ: “Thế nào? Ta đã nói ta có thần thông rồi đúng không? Nếu đây không phải thần thông, ai có thể làm được như vậy?”
Nói xong, Cẩu Oa lại lấy ra một cây kim khác và thổi vào người con dê một lần nữa, lần này nơi thổi trúng là móng trước của con dê, chân con dê trắng gập lại, lập tức ngã xuống mặt đất.
"Tuyệt! Thứ này thật linh nghiệm! Lần sau gặp phải bọn cướp đường, ta sẽ dùng thứ này để ứng phó. Có điều nhớ kỹ, nhất định phải hít đầy hơi từ phía xa rồi mới thổi.”
Ngay khi Cẩu Oa đang hài lòng với kiệt tác của mình, trong số những nữ nhân giặt quần áo bên sông kia có một người phụ nữ có khuôn mặt quả lê tiến sát tới, trong mắt mang theo mấy phần hiếu kỳ nhìn ống gỗ nhỏ trong tay Cẩu Oa: “Đây là gì vậy? Cao nhân.”
“Khà khà khà...” Nghe thấy người khác gọi mình là cao nhân, Cẩu Oa vui đến miệng ngoác tận mang tai.
"Đây chính là pháp khí mà ta thi triển thần thông. Cô muốn xem thì ta cho cô xem, nhưng không được chạm vào, người thường không thể chạm vào được.”
Nhân chủ đề này, hai người thực sự tán gẫu rất vui vẻ, cảnh này khiến Lữ Tú Tài đang đứng một bên xem vô cùng nóng mắt.
Nhưng cậu ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, dù sao cậu ta cũng không có đồ vật như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, y phục của những nữ nhân này cũng nhanh chóng được giặt xong rồi.
Lúc này, Cẩu Oa nhìn một viên đá trắng trong tay mình và vô cùng vui vẻ, đây là thứ mà người phụ nữ kia để lại cho mình, nàng ta nói viên đá màu trắng này là thứ mà nàng ta nhặt được bên đường.
Viên đá rất bình thường, cùng lắm cũng chỉ tròn một chút trắng một chút, nhưng đồ vật không quan trọng, quan trọng là tâm ý mà viên đá màu trắng này đại diện.
Hiện tại, bông hoa trên tai của Cẩu Oa cũng đã biến mất, được tặng cho người phụ nữ đó rồi.
"Khà khà! Tú Tài ơi, ta sắp cưới vợ rồi!" Cẩu Oa đưa hòn đá lên mũi ngửi ngửi, khuôn mặt mang theo gió xuân, cẩn thận cất nó vào trong ngực.
Lữ Tú Tài ở một bên thòng mặt rũ rượi, rất không cam tâm, tên Cẩu Oa này có dáng vẻ như vậy, trên mặt còn mảng vàng mảng trắng, dựa vào cái gì chứ?
“Không được, hoa vẫn còn quá đơn giản, phải tặng chút đồ quý giá hơn, ta phải đi tìm Bạch sư muội xin một ít bạc.” Cẩu Oa nói xong, hào hứng định đi.
“Này, Cẩu Oa, ngươi đợi một chút đã!” Lữ Tú Tài ngăn cậu ấy lại.
"Làm gì? Muốn mượn sao? Không có cửa đâu. Ngươi biết để lấy được thứ này, ta đã phải liều mạng đấy.” Cẩu Oa bước tới bên cạnh con dê kỳ quái kia, rút kim trên người nó ra và cất đi.
"Ai muốn mượn của ngươi thứ rách nát này chứ, cho ta ta cũng chê, chỉ là trước khi ra khỏi cửa, cha ta nhờ ta hỏi ngươi một chuyện.”
Sau khi nghe thấy lời nói của Lữ Tú Tài, Cẩu Oa đang chuẩn bị cất bước rời đi liền quay đầu nhìn về phía cậu ta với vẻ rất bất ngờ. Bình thường Lữ Trạng Nguyên thật sự chưa từng hỏi mình chuyện gì.
"Chuyện là, sắc mặt tiểu đạo gia hôm nay thế nào?”
"Sắc mặt Lý sư huynh thế nào, tự ngươi không biết đi xem sao? Cách không bao xa mà.” Cẩu Oa vừa muốn rời đi, liền bị Lữ Tú Tài chặn lại.
"Này này này, nể tình không có nữ nhân nào để ý đến ta, Cẩu Oa, ngươi giúp ta lần này đi, ta thật sự không dám đi.”
"Cái gì? Ngươi gọi ta là gì?” Cẩu Oa cau mày quắc mắt nhìn cậu ta.
"Tào Tháo, Tào đại ca! Ta cầu xin ngươi đấy, ngươi đây cũng sắp lấy được vợ rồi, đại nhân có đại lượng mà.”
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Lữ Tú Tài, trên mặt Cẩu Oa mang theo chút đắc ý: “Sợ cái gì mà sợ, Lý sư huynh còn có thể ăn thịt ngươi không bằng? Đi thôi, ta cùng ngươi đi xem xem không phải là được rồi sao.”
Bờ sông cách lều cũng không xa, không bao lâu, bọn họ đã tiến lại gần một căn lều, từ xa xa đã nhìn thấy Lý Hỏa Vượng.
“Tiểu đạo gia là đang mài dao sao?” Lữ Tú Tài nhoài người trên lều cảnh giác hỏi.
"Không, đó là những thứ chuyên môn hành hạ người mà huynh ấy đặc biệt tìm thợ rèn tới làm ra, có lẽ huynh ấy cảm thấy dùng lâu ngày rồi hơi cùn nên mài lại một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận