Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 386: Giam Thiên Tư

“Giam Thiên Tư?” Lý Hỏa Vượng đặt dụng cụ tra tấn trong tay xuống, có chút suy tư mà nhìn đối phương: “Đó không phải là nha môn mà hoàng đế dùng để xử lý tà túy sao? Bọn họ vô cùng hiểu biết về Tọa Vong Đạo?”
Nguyên Anh dùng sức gật đầu lia lịa: “Ừ, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung. Thứ như Tọa Vong Đạo, ở đâu cũng bị Giam Thiên Tư đuổi.”
"Đặc biệt là hơn hai trăm năm trước, hoàng đế Đông Hạ bị Tọa Vong Đạo thay đổi người, kết quả khiến cả Bắc Hạ trực tiếp bị diệt quốc, kể từ đó về sau Giam Thiên Tư đều rất để ý đến Tọa Vong Đạo.”
"Hơn nữa, về loại chuyện đối phó với Tọa Vong Đạo này, giống như Thanh Khâu, Đại Lương, Tứ Tề, Hậu Thục, Thiên Tư Giám của bọn họ đều là một hội. Rất nhiều tin tức đều không giấu giếm. Bọn họ chắc chắn biết gì đó.”
"Ồ? Vậy sao..." Lý Hỏa Vượng ngồi trở lại ghế và bắt đầu suy nghĩ.
"Nếu Bắc Phong đã là một trong tứ hỉ của Tọa Vong Đạo, hơn nữa hai bên còn là kẻ thù không đội trời chung thời gian lâu rồi, liên quan đến đối thủ lâu năm này, Giam Thiên Tư không thể không thu thập thông tin, có lẽ thật sự có thể tìm được nội tình của Bắc Phong từ Giam Thiên Tư.”
Lý Hỏa Vượng hiện tại không yêu cầu khắt khe nữa, trực tiếp tìm được Bắc Phong, sau đó ép ông ta nói cho mình biết cách thoát khỏi mê võng.
Hiện tại trước tiên cậu phải làm rõ xem câu nói Bắc Phong là Tâm Tố có thể thoát khỏi mê võng này rốt cuộc có phải là thật không.
Mặc dù trong lòng Lý Hỏa Vượng rất khao khát câu này là sự thật, nhưng cậu không quên rằng lời này là từ miệng Tọa Vong Đạo nói ra.
Trước khi hành động, trước tiên phải xác định sự thật giả của tiền đề lớn này, nếu không e rằng mình sẽ bị một Tọa Vong Đạo đã chết lừa gạt một lần nữa.
Chỉ có Bắc Phong thật sự là Tâm Tố, hơn nữa quả thực có cách để thoát khỏi mê võng, mình mới có phương hướng chung cho hành động tiếp theo.
"Giam Thiên Tư..... Giam Thiên Tư..." Sau khi Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một hồi lầu, ánh mắt cậu lại lần nữa tập trung vào khuôn mặt dị dạng kia của Nguyên Anh trước mặt.
"Hãy nói cho ta biết tất cả những gì về Giam Thiên Tư trong đầu ngươi, từ từ mà suy nghĩ, nhớ kỹ một chút, sự đau đớn của ngươi sẽ giảm đi một chút.”
Sau đó, thông qua miệng của Hàn Phù Nguyên Anh, Lý Hỏa Vượng biết rằng, nói thẳng ra, Giam Thiên Tư là được dùng để giúp đỡ những người nắm quyền giải quyết một số việc mà binh lính không thể xử lý được, chẳng hạn như một số tà túy lớn trà trộn trong thành, cùng với một số phiền phức khác.
Đương nhiên rồi, Tọa Vong Dạo chỉ sợ thiên hạ không loạn, chắc chắn là thứ mà bọn họ chiếu cố hàng đầu.
"Chẳng lẽ chỉ có Tọa Vong Đạo sao? Thể loại như Áo Cảnh Giáo còn có Chính Đức Tự, bọn họ không quản sao?” Lý Hỏa Vượng lại lần nữa mở miệng hỏi.
Nghe thấy lời nói của cậu, trong con mắt duy nhất của Hàn Phù Nguyên Anh lộ ra vẻ mờ mịt: “Tại sao phải quản? Bọn họ chính là danh môn chính phái mà.”
"Cái rắm! Bọn họ sao có thể là danh môn chính phái. Bọn họ, bọn họ...” Lý Hỏa Vượng nói đến đây liền dừng lại, cậu dùng tay nắm lấy cằm, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới vô cùng hoang đường mà phát hiện ra vậy mà điều hắn nói lại không sai, không cần phải quản thật.
Một bên là tu sĩ hành hạ người của mình, một bên là hòa thượng nhiều lắm cũng chỉ được gọi là phạm sắc giới, bình thường cho dù là giày vò lợi hại thế nào cũng chỉ là gây sự trong hang ổ của mình, không ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc của người nắm quyền, Chính Đức Tự trước đây còn được xây dựng trong kinh thành, điều này đủ để thấy được địa vị của nó trong lòng một số người.
Cậu không tin loại việc thiện tặng con mà Chính Đức Tự làm, hoàng đế ở cùng trong một thành mà lại không biết, nếu đã không can dự, vậy cũng chính là nói, loại chuyện này được ngầm thừa nhận trong mắt hắn.
Trước đây, Lý Hỏa Vượng luôn cho rằng hai nhóm người này là nhóm tà giáo. Nhưng so sánh với đủ loại chuyện đã gặp sau này, lúc này cậu mới ngộ ra, về loại chuyện gây hại cho người khác, bọn họ thậm chí không thể so sánh được với bọn cướp đường và thủy tặc ép người ta ăn đao hoặc là bị ném xuống sông chết chìm.
Chuyện này càng đừng nhắc đến An Từ Am, so với những sự tồn tại khác, một đám ni cô bẩn thỉu đầy tham sân si như bọn họ, quả thực chính là Địa Thượng Bồ Tát lưng cõng Phật quang.
"Vậy La Giáo các ngươi? Ngươi đã giết chết nhiều người như vậy, Giam Thiên Tư không tìm ngươi gây phiền phức sao?” Lý Hỏa Vượng lấy ra mười mấy viên Dương Thọ Đan, xếp thành một hàng trước Hàn Phù Nguyên Anh.
"Nói thì là thế nhưng chỉ cần người tu luyện tu luyện bình thường, chỉ thỉnh thoảng giết mấy người, chỉ cần không chọc vào một số quan lại quyền quý, Giam Thiên Tư sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
“Haha.” Nghe thấy lời này, trên mặt Lý Hỏa Vượng giả vờ tươi cười ngoài mặt: “Vậy Giam Thiên Tư này thật là tận tâm tận trách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận