Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 579: Tâm Tố

“Tại sao đưa sách tới? Phụ thân lại sắp dạy ta biết chữ sao? Ta không muốn học chữ.”
Chờ người kia đặt sách lên bàn, Lý Tuế cũng nhìn nhưng nó không biết nhiều chữ:
“Tâm Tố? Là gì?”
Lý Tuế đang định nhìn kỹ hơn thì thấy phụ thân đã cầm sách lên, làm nó không đọc được nữa.
Con ngươi Lý Hỏa Vượng khẽ run nhìn thoáng qua, hắn nhìn thật kỹ chữ trên trang sách này, không bỏ qua một chữ nào, bởi vì trong này ghi chép tin tức của Tâm Tố!
Sau khi đọc nhanh mấy trang đầu, Lý Hỏa Vượng hơi ngây ra một lúc, đúng là nội dung về Tâm Tố.
Nhưng đây không phải tin tức mà Lý Hỏa Vượng muốn, bởi vì trên này ghi lại dùng mắt và tóc của Tâm Tố luyện chế thành cái gọi là pháp khí.
“Phải rồi!” Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cầm lên cuốn sách khác, lại bắt đầu xem.
Xem từ cuốn này qua cuốn khác, nhưng toàn là pháp môn luyện chế thân thể và thần chí của Tâm Tố, điều này khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác được vô cùng bức bối.
Mấy thứ này chính mình căn bản không cần dùng, chẳng lẽ chính mình đi lấy khí quan của bản thân luyện pháp khí sao?
Lý Hỏa Vượng lật sách càng lúc càng nhanh, một tiếng chim kêu sắc nhọn từ bên cạnh làm hắn chững lại.
"Tại sao ngươi phải xem Tâm Tố? Chẳng lẽ trong tay ngươi có Tâm Tố?”
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu lại thì thấy Tư Mã Lam rời đi nay trở về.
Nhìn chồng sách về Tâm Tố kế bên tay mình, hơi lạnh chạy lên gáy của Lý Hỏa Vượng, có khi nào đối phương sẽ vì vậy mà hoài nghi chính mình không?!
Một giây ngắn ngủi qua đi, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh buông sách xuống, giải thích rằng:
“Lúc nãy đọc sách thấy Bắc Phong là Tâm Tố nên muốn tìm hiểu Tâm Tố rốt cuộc là cái gì."
Tư Mã Lam mở miệng hỏi:
“Các đại trưởng lão trong Áo Cảnh Giáo không dạy cho sao?”
Lý Hỏa Vượng giơ tay tháo bao vải cõng trên lưng xuống, mở bao vải ra, bày ra lưỡi Tâm Tố đóng đinh trên hủ mộc ngọc như ý của Ký Tướng.
“Lúc ở Thập Tự Miếu có người từng nói, nhưng bọn họ chỉ nói cho chúng ta rằng Tâm Tố là thiên linh địa bảo sống, phải dùng cách dụ dỗ chứ đừng bạo lực, nhưng bọn họ không nói rõ tại sao phải làm như vậy.”
"Chẳng lẽ chúng ta về sau gặp Bắc Phong cũng cần ngọt nhạt với hắn sao? Thế thì sao đánh nhau được?”
Tư Mã Lam hơi gật đầu: “Thì ra là vậy, ngươi không cần tra kho thứ bốn, nếu ngươi đã là Canh Kỳ thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên xoe tròn mắt, Tư Mã Lam mở miệng nói:
“Cự Tử từng nói: Hữu sinh bất sinh, hữu hóa bất hóa. Bất sinh giả năng sinh, bất hóa giả năng hóa hóa. Sinh giả bất năng bất sinh, hóa giả bất năng bất hóa, cố thường sinh thường hóa. Thường sinh thường hóa giả, vô thì bất sinh....."
Nghe những lời đối phương nói, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nhức đầu, vội vàng dùng tay ngăn lại: "Tư Mã huynh, nói đơn giản chút được không? Tại hạ chưa đi tư thục, là một người thô lỗ, huynh hãy nói thẳng với ta Tâm Tố là cái gì được rồi.”
Tư Mã Lam nhướng mày, ánh mắt nhìn Lý Hỏa Vượng chợt vụt qua xem thường và khinh miệt.
Nhưng khi đối diện với Lý Hỏa Vượng, Tư Mã Lam dùng tay gõ con chim mù bên cạnh, thế là con chim cố gắng hết sức đơn giản trả lời:
“Theo như lời của Cự Tử thì người tầm thường đều có mười tình tám khổ, nhưng Tâm Tố lại khác, trừ có mười tình tám khổ ra còn thêm một tiên thiên nhất khí.”
"Thái Thủy biến mà thành hình, hình mà có chất, mà chưa thành thể, đó là Tâm Tố. Tâm Tố có tiên thiên nhất khí là cực kỳ ghê gớm, mười tình tám khổ của Tâm Tố có thể hóa thành Thái Thủy, hòa vào Thiên Đạo.”
“Nếu ngươi dùng sức mạnh với Tâm Tố, buộc hắn đến lúc khó nhất, lỡ như hắn vận dụng tiên thiên nhất khí thì Thần Tiên cũng khó cứu.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng gian nan nuốt nước miếng:
“Sẽ có hậu quả gì?"
“Lật núi đổ biển, hô mưa gọi gió chỉ trong một ý niệm của hắn!”
Nói đến đây Tư Mã Lam hạ giọng rất nhiều, dường như bị lời nói của bản thân dọa sợ.
“Hả?” Lý Hỏa Vượng ngây người ra, lật núi đổ biển, hô mưa gọi gió? Đây thật sự là hắn sao? Đây thật sự là Tâm Tố sao?
Lý Hỏa Vượng chuyển tầm nhìn, Hồng Trung không mặt đứng đằng sau Tư Mã Lam, hòa thượng Vô Ác, Bành Long Đằng không đầu, và Kim Sơn Trảo chỉ có nửa người trên.
“Điều này không đúng! Người này nói Tâm Tố hoàn toàn khác với ta! Tại sao hắn không nói về ảo giác? Tại sao không nói người chết đi sẽ bám theo? Tại sao không nói thân thể của Tâm Tố sẽ thay đổi vị trí?"
"Ha ha ha ... tiểu tử Mặc Gia này đương nhiên không biết, hắn cũng chỉ học vẹc, ngươi tin hắn từng gặp Tâm Tố sống sao?” Hồng Trung đã lâu chưa xuất hiện bỗng nhiên nhảy ra, buông lời chọc ghẹo.
“À không, tiểu tử này đã gặp Tâm Tố sống, có ngay trước mặt hắn này, ha ha ha!"
Khóe mắt Lý Hỏa Vượng giật nhẹ, hoàn toàn phớt lờ tiếng cười khả ố của Hồng Trung, tiếp tục hỏi Tư Mã Lam:
“Nếu đối phó Tâm Tố bình thường nguy hiểm như vậy thì chẳng phải là đối phó Bắc Phong càng phiền phức hơn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận