Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 100: Nói chuyện đêm

Lý Hỏa Vượng xoay người vừa muốn lui, một cái khăn voan đỏ thật lớn nháy mắt ập đến, bao phủ toàn bộ thân thể cậu.
"Đừng nhìn... ." Một giọng nữ cực kỳ tinh tế không linh vang lên.
"Hô!" Lý Hỏa Vượng cả người mồ hôi lạnh chợt giật mình tỉnh lại, cậu vội vàng nhìn về bốn phía, phát hiện cũng không có bảo gia tiên gì, cũng không có khăn voan đỏ gì, vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu bên cạnh, Lý Hỏa Vượng kéo chăn khoác lên bả vai của cô, xoay người xuống giường, mở ra cửa sổ nhìn về bên ngoài.
Ánh trăng còn treo ở trên trời, xem ra mình ngủ cũng không có lâu.
Nhìn mái ngói màu đen bên ngoài, Lý Hỏa Vượng hồi tưởng nổi lại chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Nhị thần khăn voan đỏ kia rất rõ ràng tựa như muốn nói cái gì với mình, nhưng lại bị Lý Chí trong lúc vô tình cắt ngang.
"Cô ta đến cùng muốn nói cái gì? Vì sao không cho ta nhìn bảo gia tiên?" Lý Hỏa Vượng cau mày tự hỏi vấn đề này.
Nhị thần này vẫn không nói tiếng nào, không ăn không uống, so sánh với Lý Chí cực kỳ hiền hoà, cô ta có vẻ cực kỳ thần bí.
Người như vậy bỗng nhiên mở miệng nói với mình, khẳng định là có hàm nghĩa gì đó đặc thù.
"Cô ta có thể có chuyện gì, cần vụng trộm nói cho mình biết, nhưng lại không thể để cho Lý Chí biết? Lý Chí muốn hại mình?"
Vốn tính tìm Lý Chí thử xem Khiêu Đại Thần, nhưng bỗng nhiên xuất hiện chuyện này, Lý Hỏa Vượng lại có chút do dự, nói lại, bọn họ cũng không có quen biết gì mấy.
Cậu nghĩ tới tìm Khiêu Đại Thần khác, nhưng cho dù tìm được Khiêu Đại Thần khác, cũng khó đảm bảo Khiêu Đại Thần khác đáng tín nhiệm hơn.
Nếu muốn tìm, không bằng tìm một người quen thuộc chút.
"Mình hỏi riêng Nhị thần một chút, cái này đến cùng là chuyện gì mới được." Lý Hỏa Vượng âm thầm quyết định chủ ý.
Lý Hỏa Vượng lại nhìn thoáng qua bầu trời tối đen, xoay người mặc vào đạo bào màu máu đi ra ngoài phòng, mấy gian nhà trệt đồng hương Lý Chí cách nhau cũng không xa, đám người Lý Chí cũng ở phụ cận.
Trong phòng tối đen, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ đi tới, sờ soạng hướng về chỗ ở của Lý Chí.
"Kẹt... !" cánh cửa chậm rãi mở ra, một viên đá nhỏ mang theo ánh huỳnh quang nhẹ nhàng bắn vào.
Huỳnh quang chiếu sáng trong căn phòng tăm tối, chỉ thấy đại thần Lý Chí đang sải tay sải chân nằm ở trên giường ngáy, mà Nhị thần mang khăn voan đỏ lại giống một món quần áo, đứng thẳng tắp ở bên giường.
Nghe được động tĩnh, lặng yên không một tiếng động, Nhị thần mang khăn voan đỏ chuyển hướng về phía Lý Hỏa Vượng. Đứng ở nơi đó tựa như đang chờ đợi cái gì.
Buổi tối nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, nói lời thật là thật sự dọa người.
"Mình thật sự phải gặp riêng thứ này sao?" Lý Hỏa Vượng giờ phút này có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến những gì cô ta nói với mình, Lý Hỏa Vượng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, lấy tay nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Nhị thần lại có thể thật sự động, cô ta giống như u hồn chậm rãi nhẹ nhàng trôi về phía cửa.
Cô ta đi ra ngoài, Lý Hỏa Vượng liền lui ra bên ngoài, một tiến một lui, cuối cùng đi ra bên ngoài sân lúc này mới ngừng lại.
Không trung bán nguyệt rắc ánh trăng mông lung, Lý Hỏa Vượng thoáng trấn an tâm tình cực độ khẩn trương.
Nhị thần mang khăn voan đỏ lại chậm rãi nhích tới gần, tới thật sự rất gần. Gần đến Lý Hỏa Vượng nói chuyện cũng có thể làm cho khăn voan đỏ lay động rất nhỏ. "Cô hôm qua muốn nói cái gì?"
Móng tay màu đen thật dài chậm rãi nâng lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Hỏa Vượng, nhẹ nhàng cắt qua một đầu ngón tay bàn tay kia của mình.
Ngay sau đó, cô ta dùng máu màu đỏ sậm chảy ra, chậm rãi bắt đầu viết chữ ở trên khăn voan đỏ của mình.
"Chú Ý... Ngươi Là Tâm Tố Tiên."
"Các người làm cái gì vậy!" Theo một tiếng quát lớn nổ vang, máu đen trên khăn voan đỏ nhanh chóng hấp thu vào.
Lý Hỏa Vượng vừa mới lui về phía sau hai bước, liền nhìn thấy Lý Chí vẻ mặt tối tăm chân trần đát đát đát đi đến bên cạnh Nhị thần, một tay ôm lấy thắt lưng của cô ta. "Cậu muốn làm cái gì? Đây là tức phụ của tôi! !"
Lý Hỏa Vượng nghe phòng bên kia truyền đến động tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Không có gì, chỉ là có chút tò mò đối với khuôn mặt tẩu tử mà thôi."
Lý Chí vẻ mặt đề phòng cao thấp nhìn Lý Hỏa Vượng một phen, giống như biểu thị chủ quyền công khai, lấy tay xốc lên một góc khăn voan đỏ, đưa đầu vào hôn một cái.
Trong lúc khăn voan đỏ lắc lư, nương ánh trăng, Lý Hỏa Vượng mơ hồ thấy được một vài thứ.
"Đó là... vảy?"
Ngay sau đó Lý Chí rút đầu từ dưới khăn voan đỏ trở về, loẹt xoẹt liếm liếm chất nhầy xanh vàng giao nhau ở khóe miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận