Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1062: Đăng Giai (2)

Ngay sau đó Nhị Thần cũng cảm giác được tình cảm bi thương cực độ từ bên kia của đối phương lần nữa ập tới như dời núi lấp biển:
“Cho dù có trở thành Bạch Liên Thánh Nữ! Ngươi vẫn vô dụng như vậy!” Nhị Thần oán hận nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh qua chiếc khăn trùm màu đỏ mơ hồ.
Đôi bàn tay có móng đen sì của cô ấn nhẹ lên bụng, cảm nhận những con giòi đang ngoe nguẩy dưới da.
Nhị Thần nhìn về phía Lý Hỏa Vượng lúc này, khi cô thấy hắn không có bất cứ cách nào khi đối mặt với loại tình huống này, cô biết rằng rắc rối lớn rồi.
Nếu ngay cả Lý Hỏa Vượng cũng không giải quyết được, e rằng tình hình đã đến thời khắc nguy cấp nhất.
Hiện giờ đã không có thời gian bận tâm đến chuyện khác, nếu vẫn không nghĩ ra cách nữa, bọn họ sợ là đều sẽ phải chết ở chỗ này!
Nhị Thần mang theo một tia hy vọng, hai tay bấm quyết hoa sen đặt trong bụng, cái miệng mọc đầy răng nanh há ra, vội vàng niệm chú: “Hỗn độn sơ khai linh quang thiểm, trước có Vô Sinh sau có trời. Vô Sinh sinh hạ Thái Cực mẫu, thái cực mới thêm lưỡng nghi vào, sau lưỡng nghi sinh ra tứ tượng, ngũ hành bát quái mới tạo toàn…”
Theo tiếng niệm của cô, ấn ký Tịnh Đế Liên trên lông mày của hai người nhanh chóng lóe lên, Nhị Thần cố gắng mời Vô Sinh Lão Mẫu, nhưng mà đối phương lại luôn cảm giác được có một tầng gì đó, mông lung luôn không cảm giác được.
Cùng với thời gian trôi qua từng chút một, Nhị Thần cảm thấy mối liên hệ của mình với Vô Sinh Lão Mẫu ngày càng yếu đi.
Hai người là một thể, Bạch Linh Miểu giờ phút này cũng cảm nhận được cảm giác của Nhị Thần, cô run giọng nói với Nhị Thần: “Ta có biện pháp thoát thân.”
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào trong đầu, Nhị Thần rất tức giận nói: “Nếu như ngươi có cách tại sao không nói sớm hơn!”
“Nhưng phương pháp này yêu cầu chúng ta phải chết.”
“Vậy có ích gì! Ngươi thế này khác gì với không nói!”
“Nhưng ít nhất như vậy, Lý sư huynh và cả Tuế Tuế có thể sống sót, không phải sao? Ta không muốn bọn họ chết.”
“........... Được!”
Đau, cơn đau vô tận kéo Nhị Thần trở về từ dòng suy nghĩ ban nãy.
Bị tà túy bao vây, cô cảm giác được tà túy đang tùy ý xé rách tóc của mình, bẻ móng tay của mình, móc xuống nhãn cầu của mình, điên cuồng cắn xé thân thể của mình.
Hối hận không? Nhị Thần cũng không cảm thấy, một việc chỉ cần làm rồi, bất luận cái giá phải trả là gì, cô tuyệt không hối hận, chỉ là cô có chút không cam lòng.
“Miểu Miểu!” Khi nghe được tầng tầng tà túy bên ngoài, truyền đến tiếng hò hét của Lý Hỏa Vượng.
“Hét cái rắm! Nhanh chóng Thương Khương Đăng Giai thoát ra ngoài! Nếu nói ngay cả cái chết của lão nương, cũng khiến ngươi không Đăng Giai được, vậy Lý Hỏa Vượng, ngươi thật sự đáng chết!”
Nhị Thần mạnh mẽ há miệng, hung tợn cắn vào một khuôn mặt tà túy, răng nanh sắc bén cắm vào, trực tiếp cắn đầu đối phương xuống.
Mà Bạch Linh Miểu hai mắt trống rỗng bên cạnh chảy máu và nước mắt, cảm giác thân thể của mình từng chút từng chút rời khỏi mình mà đi, không biết vì sao, cơn đau kia lại vô cớ khiến lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đã lao vào trong đám tà túy, hắn mặc kệ tà túy đang cắn mình, điên cuồng tìm kiếm, tìm kiếm Bạch Linh Miểu.
Nhưng sau khi hắn tìm kiếm một vòng, kết quả khi chỉ tìm thấy hai nhãn cầu và một nửa non cơ thể bị phá hủy của Bạch Linh Miểu, hắn gào lên cực kỳ bi thương.
Ra khỏi Thanh Phong Quan, tất cả mọi thứ trải qua trên đường đều hiện lên trong tâm trí của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng chân chính cảm giác được cái gì gọi là tim như bị đao cắt.
Bạch Linh Miểu đã chết, cô nương mà hắn từng thề sẽ đưa cô về nhà và cưới cô đã chết.
Cho dù đến cuối cùng, cô vẫn coi mạng sống của hắn quan trọng hơn mạng sống của chính mình!
Đại Thiên Lục bị trải trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt suy sụp hai tay run rẩy, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nắm chặt chiếc dùi dài cắm vào bụng, vặn sang trái rồi kéo mạnh.
Từng mảng lớn sâu bọc thịt vụn phun ra.
“A a a!” Lý Hỏa Vượng giơ cái dùi dài mang theo thịt nát của mình lên, cắm mạnh vào trong thẻ tre tản ra hồng quang quỷ dị trước mặt.
“Keng keng!” Ánh lửa đen tà dị văng khắp nơi.
Cùng lúc đó, hơn chục xúc tu quấn lấy các loại dụng cụ tra tấn, đồng thời đút vào rút ra khỏi cơ thể Lý Hỏa Vượng.
Máu thịt và giòi bọ cùng văng tung tóe trong không khí.
Khi trái tim và cơ thể đồng thời rơi vào đau đớn tột cùng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy một tầm mắt quen thuộc từ phía dưới truyền đến.
Ngũ quan của Lý Hỏa Vượng bắt đầu một lần nữa trộn lẫn vào nhau, bỗng nhiên thân thể của hắn nứt ra từng mảnh như vảy cá, ngay sau đó rung động tần suất cao như cánh côn trùng.
Mà khi loại tình huống trước đây chưa từng xuất hiện này xảy ra, rốt cuộc Lý Hỏa Vượng lần nữa cảm giác được Ba Hủy ở chỗ cực cao cực sâu trên không trung, thấy được khí tức mê người truyền ra từ thân thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận