Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 998: Giám thị

“Sao con không đi chơi game gì đi? Đi mau lên, mẹ mở máy vi tính sẵn cho con rồi.”
“Mẹ, con không muốn chơi game.” Lý Hỏa Vượng đau đầu vịn trán, loại chuyện này không thể nói cho mẹ, nếu không thì bà sẽ lại cho rằng hắn phát bệnh.
"Nói bừa! Con còn nhỏ sao có thể không thích chơi game? Đi mau, lăn đi chơi đi, đừng sống như ông cụ non. Chốc nữa mẹ cắt trái cây cho, con muốn ăn trái cây nào?”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, đứng lên trở lại phòng ngủ của mình.
“Con trai, nhớ uống thuốc, đừng quên đấy!”
Chờ âm thanh ngoài phòng biến mất, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, hắn rốt cuộc rảnh rỗi sửa sang lại suy nghĩ rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Đầu tiên là không thể khẳng định, bởi vì tối hôm qua quá mơ hồ, có lẽ là chính mình nhìn lầm.
Muốn xác nhận có phải là có người bám theo chính mình hay không thì nhất định phải lấy được chứng cứ chắc chắn trăm phần trăm.
Nếu không thì người khác luôn cảm thấy mình đang điên, hình tượng hiện tại của mình trong mắt họ quá kém.
Bản thân Lý Hỏa Vượng cũng không hoàn toàn tin vào những gì mình chứng kiến.
Nghĩ đến đây trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút do dự, cầm lấy di động nhanh chóng gõ chữ.
Cứ cảm giác bên cạnh có người không có ý tốt nhìn chằm chằm mình, muốn hại chính mình là bởi vì nguyên nhân gì?
Sau khi hắn gõ ra dòng chữ này, xuất hiện các loại đáp án, Lý Hỏa Vượng kéo nhanh xuống dưới, bỗng nhiên tay của hắn ngừng lại ở dòng chữ: Bệnh hoang tưởng bị hại.
Dù không có chuyện gì người bệnh vẫn vững tin xung quanh có ai đó, tập đoàn hoặc tổ chức nào đó tiến hành hoạt động bất lợi với mình, do đó tiến hành đả kích, hãm hại, mưu hại, phá hư, phỉ báng, vu hãm, chèn ép các thứ, thí dụ như bỏ độc vào cơm, bám theo giám thị, lên kế hoạch âm mưu nào đó.
Người bệnh hoang tưởng là từ cơ sở bệnh lý sản sinh niềm tin bị bẻ cong, suy luận và phán đoán bệnh trạng, vừa không phù hợp tình huống hiện thực khách quan, cũng không phù hợp trình độ giáo dục của người bệnh, nội dung hoang tưởng cực kỳ vớ vẩn, nhưng người bệnh vô cùng tin tưởng vào việc này, không thể bị thuyết phục, cũng không thể lấy thể nghiệm và trải qua của mình mà sửa chữa.
Xem nội dung này, đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng run nhẹ, một suy đoán đáng sợ xuất hiện ở trong đầu của hắn.
"Chẳng lẽ ta thật sự có bệnh tâm thần?"
Lý Hỏa Vượng mở danh bạ điện thoại ra, lật đến số điện thoại của Dịch Đông Lai.
Nhưng do dự một lát sau, Lý Hỏa Vượng đóng lại danh bạ.
Khó khăn lắm mới đi ra, hiện tại hắn thật sự không muốn trở về, cũng thật sự không muốn làm người quan tâm mình lo lắng. Nếu mẹ biết được kết quả này thì sẽ đau biết bao nhiêu.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục dùng trình duyệt tìm tòi, các loại nội dung không ngừng vụt qua trước mắt.
Hắn bắt đầu không ngừng gõ từ khóa, giám thị, bệnh tâm thần, bị hại, tìm ra tính khả thi khác biệt trong đó.
Một nội dung khác xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hemingwaylúc tuổi già tinh thần đi hướng tan vỡ, kể cho nhiều người nghe trải nghiệm thảm thiết bị giám thị của mình, nói chính mình nghe trộm, bị chặn lại bưu kiện, trong lúc ăn cơm ông ta thậm chí chỉ hướng hai người ở bàn đối diện, nói họ là thám tử giám sát mình. Hành động của Hemingway bị người coi là bệnh tâm thần hoang tưởng, chịu áp lực khiến tinh thần ông ta thật sự hơi không bình thường, mọi người càng thêm tin tưởng ông ta bị bệnh hoang tưởng rồi biến thành bệnh tâm thần. Thế là Hemingway đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần, nhận chữa bệnh giật điện cực kỳ lưu hành vào thời ấy.
Mọi người đều biết kết quả cuối cùng, Hemingway không chịu nổi đã tự sát, rất nhiều sách giáo khoa và sách khác đều tuyên bố là Hemingway không chịu nổi áp lực cuộc sống, thất vọng với cuộc đời mà tự sát.
Nhưng năm mươi năm sau giải mã, người đời sau mới biết thật ra Hemingway thật sự bị người từng giây từng phút theo dõi, lời ông ta nói không phải hoang tưởng mà thật sự có một tổ chức giám thị ông ta từng giây từng phút.
"A!" Lý Hỏa Vượng thống khổ khép mắt lại, ném di động lên giường, có khó khăn không đáng sợ, nhưng đáng sợ ở chỗ hiện tại hắn không biết phải làm thế nào, đi bên nào cũng là sai.
"Ta phải làm thế nào? Chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật không? Ta có nên tìm kiếm không?”
Trong khi Lý Hỏa Vượng rơi vào hoàn cảnh tiến lùi khó khăn thì cảm giác kia lại xuất hiện.
Lần này Lý Hỏa Vượng không tùy tiện hành động, bởi vì cửa sổ mở, hơn nữa hiện tại là ban ngày.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay người qua, âm thầm kéo hộc bàn bên trái ra, lấy một tấm gương.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu, chậm rãi di chuyển tấm gương, muốn thông qua phản xạ để quan sát chủ nhân của ánh nhìn kia.
Chậm rãi chĩa lên từng ly, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc nhìn thấy một đôi giày nữa, nhịp tim của hắn bắt đầu tăng nhanh.
Lý Hỏa Vượng bỗng mạnh chĩa gương lên, khuôn mặt già của má Tề xuất hiện ở trong gương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận