Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 702: Lý Tuế

Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng có chút thống khổ xoa huyệt Thái Dương, trong một chốc thế nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.
Hiện tại hắn thậm chí đều không biết gọi thứ trước mặt là gì, bị thiên tai hôm qua ảnh hưởng, Lý Tuế rốt cuộc làm cái gì?
"Phụ thân không cần ta sao?” Giọng nói của Lý Tuế chất chứa một chút nghẹn ngào, xen lẫn tiếng gầm gừ của Màn Thầu.
Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ vai Nhị Thần che trước mặt:
“Không sao, nó không tổn thương ta được, dù cho ta hiện tại mắt mù rồi."
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng biểu cảm nghiêm túc lướt qua Nhị Thần, đi hướng phát ra âm thanh.
Tuy Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy, nhưng còn cảm giác được tầm mắt, hắn rất nhanh liền đi đến vị trí cách đối phương một trượng.
"Ngươi tiến vào rồi nói, đừng treo ngoài cửa sổ.”
Hai tiếng bước chân nặng nề vang lên, Lý Hỏa Vượng ngửi được mùi máu tươi, nó đứng ở trước mặt hắn, không phải mùi máu người, đó là máu chó.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, vươn ra hai tay sờ hướng bên kia.
Thứ đầu tiên Lý Hỏa Vượng chạm vào là một cái lưỡi thô ráp giữa răng nanh bén.
Lưỡi kia liếm nhanh máu đọng trên mu bàn tay Lý Hỏa Vượng, giây lát đã sạch:
“Phụ thân, tay ngươi đổ máu.”
Lý Hỏa Vượng di chuyển lên trên đầu lưỡi chạm vào mặt thú không có da, cơ bắp rất ít, nhiều chỗ lộ ra xương cứng.
Trên đầu thú còn đội mũ mà Lý Hỏa Vượng mua cho Lý Tuế, nhưng mũ đã rách te tua chỉ còn cái khung, hoàn toàn không có tác dụng che mặt.
Hai tay Lý Hỏa Vượng dời khỏi đầu thú, từ bên dưới áo tơi rách rưới từng tấc vuốt chỗ khác của thân thể Lý Tuế.
Bên dưới mặt thú dính liền với thân thể chó máu thịt nhầy nhụa, hình dạng không giống tứ chi lúc trước, nó hơi cong giống người lưng còng.
Xúc giác thể cảm giác được Màn Thầu đổi khác, bên dưới thân thể có cái gì mấp máy chống cơ thể phình to, nhiều chỗ thậm chí tách rời, giống như đàn ông vạm vỡ cố mặc bộ đồ nhỏ hơn nhiều.
Lý Hỏa Vượng làm người từng trải biết đó là cái gì, đó là xúc tu của Lý Tuế.
Khi Lý Hỏa Vượng vuốt lưng của nó, xúc tu còn từ bên trong vươn ra, nhẹ nhàng quấn ngón tay của hắn.
Có một số nơi xúc tu thậm chí đều không chui vào, từng cục lộ ra bên ngoài.
Tứ chi bị chống dài và thô hơn, bị xúc tu làm cho vặn vẹo dị dạng, thế nên thân thể của con chó cao hơn Lý Hỏa Vượng một chút.
Lý Hỏa Vượng thông qua hai tay từng tấc một cảm giác, một con quái vật khuôn mặt chó máu thịt vặn vẹo, toàn thân mọc đầy xúc tu hiện ra trong óc của Lý Hỏa Vượng.
Qua thật lâu, Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra một hơi hỏi: "Ngươi hiện tại rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc ngươi là Màn Thầu hay là Lý Tuế?”
"Phụ thân, ta là Lý Tuế. Gâu gâu!" Hơi thở có mùi máu phả vào mặt Lý Hỏa Vượng.
"Tối hôm qua ngươi đi đâu? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
"Phụ thân, ta cũng không biết, ta vốn tìm Màn Thầu chơi, về sau không biết có chuyện gì, ta thiếp ngủ, sau khi tỉnh lại thì không thấy Màn Thầu.”
“Ta thoáng nghe thấy có ai kêu ta nên nhanh chóng đi tới."
Nghe Lý Tuế giải thích một tràng, Lý Hỏa Vượng thở dài thườn thượt:
"Sao có thể ... ".
Lý Hỏa Vượng biết Hắc Thái Tuế có năng lực đoạt xá thân thể của người khác, nhưng hắn không ngờ tới cục diện này.
Trước mắt rốt cuộc là Lý Tuế hay Màn Thầu? Hoặc là kết hợp cả hai? Chính mình nên dùng thái độ gì đối đãi với nó đây?
Dường như cảm giác được Lý Hỏa Vượng cảm xúc không cao, mặt thú dán sát vào, xương sọ cứng rắn dụi nhẹ ngực của Lý Hỏa Vượng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ cằm của hắn, mũ rách rưới cũng lăn xuống đất.
Cảm thụ được nó thân thiết với mình, hai tay Lý Hỏa Vượng ôm nó suy nghĩ thật lâu.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ áo tơi rách rưới:
“Thôi, cứ vậy đi, không chết đã rất may rồi, ta không mong mỏi gì hơn.”
Có lẽ người khác thấy quái vật máu thịt nhầy nhụa này sẽ hoảng sợ, nhưng Lý Hỏa Vượng thì không, xét cho cùng trong thế giới hoàn toàn điên cuồng này có ai tốt hơn ai? Bộ dạng hiện tại của hắn cũng không khá hơn gì.
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nhìn hướng Bạch Linh Miểu:
“Miểu Miểu, về sau nàng là khuê nữ của chúng ta.”
"Khuê ... Khuê nữ? Nàng?"
“Ừ, Lý Tuế là Hắc Thái Tuế không phân đực cái, nhưng Màn Thầu thì nó, nó là cái, về sau nó là khuê nữ của chúng ta, hy vọng muội đừng ghét bỏ."
Trong khi Bạch Linh Miểu do dự thì Nhị Thần đi qua, dùng tay vuốt nhẹ cái đầu đáng sợ của Lý Tuế.
Thiên tai qua đi, tuy trong thời gian ngắn phát sinh các chuyện có thể khiến người thấy ác mộng mấy đêm, nhưng luôn phải nhìn về phía trước.
Nghị luận kịch liệt xong dần quay về bình tĩnh, nên làm gì thì làm cái đó.
“Cha nó ơi, cha nó ơi, dậy đi.”
Ngô phu tử ngủ trưa bị đẩy tỉnh lại, vừa mở mắt liền trông thấy vợ già của mình.
"Giờ Tuất, còn ngủ nữa là lát ra đường phải cầm đèn lồng, tốn bạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận