Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1121: Đại Hắc Thiên

Lý Hỏa Vượng vừa mới đi vào cửa thành, mấy vị kỵ binh Thanh Khâu đội mũ đỏ chặn đường đi của hắn.
Hắn ta không mở miệng, một giọng nói trầm thấp từ bụng kỵ binh truyền ra: “Người ở đâu? Muốn đi đâu?”
Lý Hỏa Vượng lấy ra yêu bài của Tư Thiên Giam Đại Lương ném qua, ngay sau đó chỉ tay về phía miếu thờ uy nghiêm đứng vững đằng xa: “Tìm đại sư của Trung Âm Miếu các ngươi có chút việc.”
Ngay khi những kỵ binh này cẩn thận kiểm tra yêu bài Lý Hỏa Vượng ném tới, người Thanh Khâu vây xem nhao nhao nhường tới một con đường, phủ phục sát đất trên mặt đất.
Rất nhanh hai hàng Lạt Ma khoác áo da đen chắp tay trước ngực, chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ, đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Bọn họ rất hiển nhiên cũng là người Thanh Khâu, làn da ngăm đen, thân thể gầy gò, nhưng không ngoại lệ bọn họ đều là lão nhân, hơn nữa đều là loại lão nhân trên mặt phủ đầy đồi mồi hoặc nếp nhăn, gần như sắp đến lúc gần đất xa trời.
Lúc Lý Hỏa Vượng ở Thanh Khâu trước kia, từng gặp loại Lạt Ma này một lần, xem ra Trung Âm Miếu dường như biết thân phận của mình, phái người tới đón mình.
Bọn họ cũng không nói lời nào, sau khi cúi chào Lý Hỏa Vượng, xoay người đi về phía Trung Âm Miếu đỉnh nhọn.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua, đã xuống ngựa, kỵ binh không dám làm càn chút nào, hắn xoay người đi theo những Lạt Ma kia.
Một cái xúc tu từ trong đạo bào màu đỏ của hắn vươn ra, mạnh mẽ đoạt lại yêu bài từ trong tay kỵ binh.
Lý Hỏa Vượng đi theo phía sau những lão Lạt Ma này, đi ngang qua một mảng lớn dân du mục đang phủ phục quỳ xuống đất quỳ lạy về phía Trung Âm Miếu, rồi đi dọc theo bậc thang vào bên trong.
Tuy rằng bên ngoài Trung Âm Miếu nhìn qua vô cùng uy nghiêm nghiêm túc, nhưng bên trong lại rất trống trải, cũng không có tượng Phật dư thừa gì, nhiều hơn là đủ loại bích họa bằng da, cùng các loại bảo tháp hình dùi nhọn.
Nội dung những bích họa bằng da này vô cùng kỳ quặc, vẽ đủ thứ, trong đó dường như có chút liên quan với thần thoại Trường Sinh Thiên.
Có điều Lý Hỏa Vượng cũng không quên mình tới làm gì, hắn hỏi lão Lạt Ma dẫn đường: “Lần này ta tìm đại sư của các vị, là có chuyện muốn nhờ các ngươi giúp đỡ.”
Các Lạt Ma không nói gì, bọn họ giống như đã sớm biết chuyện gì đó rồi vậy, tiếp tục dẫn theo Lý Hỏa Vượng đi vào trong miếu, xuyên qua sân biện kinh náo nhiệt, bọn họ cuối cùng dừng lại ở căn phòng chỗ sâu nhất của Trung Âm Miếu.
Lão Lạt Ma nói với bên trong, trong phòng cũng có thanh âm đáp lại, nhưng mà bọn họ lại đều chỉ nói tiếng Thanh Khâu, Lý Hỏa Vượng căn bản nghe không hiểu nửa chữ.
Có điều rất nhanh, Lý Hỏa Vượng lần nữa nghe hiểu: “Lý...... chân nhân, nghe...... danh...... đã lâu.” Cùng với giọng nói cực kỳ suy yếu kia vang lên, cửa điện đen kịt chậm rãi mở ra, lộ ra bố cục tối đen như mực bên trong.
Khi Lý Hỏa Vượng mới vừa đi vào, liền nhìn thấy mấy cái xác khô đội mũ mào gà bị dây thừng treo cổ, treo trên xà ngang trong phòng.
Mặc dù khuôn mặt của họ trông giống như những bộ xương được bọc trong da, nhưng nhìn từ tăng bào hoa lệ trên người bọn họ và cả các loại vật phẩm trang sức tinh xảo bằng xương trên người, địa vị của những thây khô này ở trong Trung Âm Miếu rất cao.
Trong phòng chẳng những không hôi, hơn nữa còn tràn ngập các loại mùi thơm đến phát ngấy.
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn mấy thứ này, cũng không quan tâm mấy thứ này sống hay chết, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu đã biết ta, vậy ta sẽ nói ngắn gọn, tại hạ hôm nay bị bệnh nan y, hiện giờ cần một vị dược dẫn trong Phong Đô cứu mạng, ta có một tiểu sư đệ nói, các ngươi hình như rất quen thuộc với bên kia, cho nên mời các vị dẫn ta đi Phong Đô.”
Phong Đô là địa bàn của Tử Vong Tư Mệnh Khôi Lỗi, chỉ cần liên quan đến Tư Mệnh đều phiền toái, lạ nước lạ cái, Lý Hỏa Vượng không có ý định tự mình mạo hiểm.
Lúc trước đã đối đầu một lần với Vũ Sư Cung, hắn không muốn lại thêm lần nữa.
Nếu Trung Âm Miếu đã tôn thờ bản thân cái chết, cộng thêm Trung Âm Miếu hiện giờ đang cùng bọn họ đối phó Pháp Giáo, mình không có lý do gì không nghĩ cách để bọn họ giúp đỡ.
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy một cái xác khô bên trái, kèm theo tiếng răng rắc, một trái một phải lắc lư rất khẽ.
“Không được? Cái này cũng không được?”
“Không phải không được, Lý chân nhân, ngươi có biết Phong Đô không phải Già Lê của người sống?” Trong lời của hắn ta dường như trộn lẫn một số lời Lý Hỏa Vượng nghe không hiểu.
“Ta đương nhiên biết, ta muốn tìm người sống cũng không trở lại tìm các ngươi giúp đỡ.”
“Phong Đô đi thì dễ, nhưng nếu đi rồi, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không ra được.”
“Không thể nào, bằng hữu của ta trước kia từng đi, không mơ hồ như ngươi nói, đến lúc đó các ngươi lấy bánh xe đón ta là được.”
Lý Hỏa Vượng còn nhớ, lúc trước Dương Tiểu Hài mơ mơ hồ hồ đi vào, nhưng hắn ta cuối cùng cũng đã đi ra nguyên vẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận