Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 499: Việc tốt

Lý Hỏa Vượng nhìn bảy mươi chín viên Dương Thọ Đan trong vũng máu kia, trong lòng rất lâu không thể bình tĩnh lại: “Hắn đưa Dương Thọ Đan này cho ta là có ý gì?"
Có lẽ là hắn muốn để Lý Hỏa Vượng ăn những viên Dương Thọ Đan này, hoặc có lẽ là muốn giải thích vì sao hắn lại biến thành như vậy.
Câu hỏi này đã được định sẵn là không có câu trả lời, bởi vì nhân tiêu này đã chết rồi, hơn nữa đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Trường kiếm trong tay chỉ vào bộ thi thể trước mặt, Lý Hỏa Vượng dừng lại một lúc, sau đó cậu giơ kiếm lên và chém xuống, chém thi thể nhân tiêu này thành tám mảnh, tránh cho hắn lại lần nữa cử động.
Sau đó cậu khom người, bỏ bảy mươi chín viên Dương Thọ Đan vào trong hồ lô xong, cậu quay đầu nói với những cụ lão đang sợ hãi đến ngây ngốc kia: "Đừng dừng lại! Tiếp tục đi!"
Những người già này trông rất vất vả nhưng hành động khiến người khác buồn nôn của những người này trước đó khiến Lý Hỏa Vượng lúc này không có chút ý kính già yêu trẻ gì hết.
Nếu không phải là một mình cậu không thể chuyển nhiều đứa trẻ như vậy, cậu sớm đã một kiếm giết sạch từng người một rồi.
Dưới sự di chuyển chậm chạp của bọn họ, đám người Lý Hỏa Vượng dần dần rời khỏi hang.
Có điều sau khi vừa từ trong động đi ra, Lý Hỏa Vượng bắt đầu lục tìm ở trong địa giới tối tăm này, cậu phải diệt trừ hậu họa.
Nếu đối phương trước đó muốn dùng trẻ em để luyện đan, vậy thì hắn nhất định là có phương thuốc hoặc công pháp gì đó.
Không phá hủy thứ đó, Lý Hỏa Vượng thực sự không yên tâm, sợ rằng đợi sau khi cậu đi rồi, lại có nhân tiêu khác giở lại trò cũ.
Đang tìm kiếm, Lý Hỏa Vượng bất ngờ có được thu hoạch mới, chẳng hạn như một lò luyện đan cỡ quả dưa hấu, thứ này được đặt bên cạnh một chiếc lò luyện đan khổng lồ.
Bên cạnh chiếc lò còn có không ít xác trẻ nhỏ, xem ra tên nhân tiêu này ở đây dùng chiếc lò luyện đan lớn này để luyện đan.
Chỉ là sự khác biệt giữa hắn và Đan Dương Tử là hắn phải loại bỏ xương trước khi luyện đan.
Nhìn chiếc lò luyện đan nhỏ kia, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhớ rằng mình lúc trước đã học được một kỹ năng từ Đan Dương Tử - luyện đan.
Có những thứ này, những đan dược sớm đã được dùng hết sạch kia cũng có thể được bổ sung.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng còn tìm thấy một số cuốn sách được viết bằng các văn tự cổ quái trong hang động này.
Có lẽ những thứ này là văn tự mà nhân tiêu dùng, Lý Hỏa Vượng cũng không biết trong đó có phương thuốc dùng trẻ em để luyện đơn không, cậu đốt sạch toàn bộ.
Sau khi tìm kiếm đủ kiểu, vào lúc một hòn đá phiến màu trắng xám xuất hiện trước mặt cậu, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra chút vẻ cổ quái.
"Thiên Thư? Lại là Thiên Thư?"
"Những thứ này rốt cuộc là từ đâu tới? Sao mà cái gì cũng có?” Lý Hỏa Vượng cầm Thiên Thư nặng trịch trong tay, trong lòng suy nghĩ về câu hỏi này.
"Chẳng lẽ phương thuốc dùng trẻ luyện đan của nhân tiêu kia trước đó chính là đến từ đây?”
Lý Hỏa Vượng nhìn kỹ, kết quả, cậu phát hiện cuốn Thiên Tư này giống hệt với cuốn sách của Đan Dương Tử năm đó, không khác lấy một chữ, vẫn là một cuốn kinh Phật khuyên người khác hướng thiện.
“Chẳng lẽ ngươi biết vật này là cái gì?” Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Hồng Trung đang lén nhìn về phía này và hỏi.
Hồng Trung mang theo nụ cười thần bí trên khuôn mặt, vừa khẽ lắc đầu vừa nói: "Haha, không biết, haha, không biết."
Lý Hỏa Vượng ném cuốn Thiên Thư này xuống dòng sông ngầm lạnh giá.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Trung lập tức sốt ruột rồi.
"Này! Sao ngươi lại như vậy! Vật này nói không chừng là bảo bối tốt đấy. Mau nhặt lên đi.”
"Nếu đã là bảo bối tốt, vậy ngươi tự mình đi mò lên đi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền bế đứa trẻ đang khóc trên mặt đất lên, bước lên chiếc thuyền nhỏ đi vào lúc trước.
Chiếc thuyền rất nhỏ, lại cộng thêm phải đi ngược dòng nước, phải vận chuyển mấy chuyến mới đưa được tất cả mọi người vào bờ.
Khi Lý Hỏa Vượng dẫn theo một đám già trẻ trở về Thương Thủy Huyện, cả huyện thành bùng nổ.
Bộ dạng của Lý Hỏa Vượng lúc này vô cùng đáng sợ, nhưng sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào những đứa trẻ đang gào khóc kia.
Những người mất con luôn là những người xông lên phía trước.
Những người tìm được con đều quỳ lạy Lý Hỏa Vượng, còn những người không tìm thấy chỉ có thể đau đớn gục xuống đất và lớn tiếng gào khóc.
Lâu tri huyện dẫn theo một nhóm người hành đại lễ với Lý Hỏa Vượng: "Đa tạ đại nhân. Đại nhân chính là đại ân nhân của Thương Thủy Huyện!"
“Đừng vội hành lễ, sự việc còn chưa kết thúc.” Sau đó, Lý Hỏa Vượng kể lại chuyện của những người già kia cho Lâu tri huyện nghe.
"Cái gì? Nói như vậy, những lão nhân kia là đồng phạm của tà túy?”
Lâu tri huyện nhìn những người già đó, lập tức bị chấn động lớn, trước đó ông còn tưởng rằng những người này là được đại nhân cứu về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận