Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1497: Nhiễm sát (2)

Choang!
Tiếng đồ gốm vỡ trong một căn nhà nháy mắt khiến Lữ Tú Tài cảnh giác, từ trong phòng vọng ra tiếng quát của phụ nữ:
"Họ Trần! Lão nương hôm nay liều mạng với ngươi! ta không sống nổi nữa!”
“Bà điên! Khùng hả? Được lắm, ngươi cho rằng ta sợ ngươi phải không? Ta hiện tại viết hưu thư! Ta hưu ngươi!"
Lữ Tú Tài đứng yên một lúc, phát hiện là hai vợ chồng đang cãi nhau thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng vừa đi được hai bước, trong nhà phía bên trái lại có một âm thanh khác.
“Ngươi chọc tức chết ta mà! Ối giời ơi! Ngươi, đồ ôn thần! Từ lúc gả đến nhà chúng ta đã bao giờ ngươi làm việc chưa?”
“Bà già chết tiệt, mắt mù à? Con mắt nào thấy ta không làm việc? Ùa đông xuống sông giặt quần áo đông lạnh cả tay! Ngươi đơn giản là thấy ta không đẻ con trai cho ngươi, bụng là của ta, ta thích đẻ lúc nào thì đẻ! Ngươi giỏi thì với nhi tử của ngươi tự đẻ đi!”
Hai giọng nữ còn chưa cãi xong thì một giọng nam thô kệch vang lên:
“Mợ nó, phiền chết! Lại đánh nhau, có thể yên lặng chút không, cho lão tử ngủ!”
Lữ Tú Tài nghe tiếng va chạm binh bốp trong nhà, hắn ta cau mày, thầm nghĩ:
“Người ở đây sao nóng tính vậy? E rằng không ai thích nghe kịch, chờ ở trọ một đêm rồi rời đi ngay.”
Lữ Tú Tài tiếp tục đi về phía trước, nhưng càng nghe càng nhiều, hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn, có quá nhiều người tính tình không tốt.
Nếu chỉ là người mới tỉnh ngủ dễ giận thì thôi đi, tại sao người nói mớ cũng hùng hổ thế?
Lữ Trạng Nguyên dần tiến vào con đường chính của trấn nhỏ, cảm giác sát khí dần dày đặc, hắn ta lập tức nâng cao cảnh giác, rút kiếm tiền đồng từ sau lưng ra, chuẩn bị mang theo xe ngựa rời khỏi trấn kỳ lạ này.
Lúc này, khung cảnh yên tĩnh đã hoàn toàn biến mất, trong đêm tối những tiếng chửi bới cùng tiếng gầm lần lượt vang lên, dần dần đánh thức toàn bộ thị trấn.
Dưới sự phản chiếu của ánh nến, có nhiều bóng người đánh nhau, có máu đổ, cả thị trấn dường như đang phát điên.
Lữ Tú Tài mới quẹo qua một góc chợt có sát khí dày đặc ập vào mặt, hắn ta khó khăn nhìn lên, trông thấy sát khí gần như thực chất phun ra từ một chiếc xe đẩy tay.
Phía trên xe đẩy có là một cỗ quan tài màu đen dài cỡ cánh tay, nắp quan tài mở ra, sát khí ngất trời phun ra từ đó, nhiễm sát tất cả người ở trong nhà.
Đang định Lữ Tú Tài hứng chịu sát khí xông lên đậy nắp quan tài đen lại thì một bóng đen lao ra chặn đường đi của hắn ta.
Nhìn thấy kẻ địch xuất hiện, Lữ Tú Tài đột nhiên vung kiếm tiền đồng, tiếng rào rào vang lên, chỉ đỏ cột đồng tiền quất mạnh về phía người kia.
Người kia bỗng nhiên vén áo nhanh chóng mặc ngược, trên áo khoác treo các loại dụng cụ dao gỉ sét, giống như bộ giáp đỡ công kích từ kiếm tiền đồng.
Lữ Tú Tài chưa kịp thu về kiếm tiền đồng, một người phụ nữ hai mắt cột đồng tiền nóc nhà bên cạnh nhảy xuống.
Người phụ nữ phất ống tay áo dài, kiếm tiền đồng mất kiểm soát bị nàng ta thu đi.
“Đỡ lấy!” một con dao phay gỉ sét bay tới.
Lữ Tú Tài hoàn toàn không phản ứng lại thì dao đã nằm trong tay mình.
Lữ Tú Tài hơi giật mình, ném con dao rỉ sét trong tay đi, lấy Đại Thiên Lục giấu trong ngực ra trải dưới đất.
Lữ Tú Tài chưa kịp liều mạng thì nghe thấy đối phương nói chuyện, ngữ khí mang theo ngạo mạn cùng một chút không kiên nhẫn.
"Áo Cảnh Giáo? Trưởng lão của ngươi đã nhận Nhiễm Sát Lệnh, sao tiểu tử nhà ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của trưởng lão? Giam Thiên Tư làm việc, cút xa một chút!"
"Giam Thiên Tư?" Lữ Tú Tài khó tin nhìn những người ở trước mắt.
Lữ Tú Tài chưa từng nghĩ người đêm khuya lén lút gây hại cư nhiên là Đại Lương Giam Thiên Tư? Giam Thiên Tư không phải hẳn là giúp đỡ triều đình bảo vệ trật tự của Đại Lương sao?”
Lữ Tú Tài liếc thấy yêu bài bên hông bọn họ, nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại thế này? Ngươi có biết nếu sát khí này lây nhiễm cả thị trấn sẽ ra sao không?"
Đám người Giam Thiên Tư kỳ lạ nhìn nhau rồi ngó Lữ Tú Tài.
"Tự nhiên là biết, sát khí nhập thể, lòng sợ hãi yếu đi, có thù báo thù, có oán báo oán, địa phương đều sẽ loạn một khoảng thời gian, chết khoảng một trăm người.
"Mau lui ra, nếu không thì đừng trách Phật gia ta không nể mặt, đây là thánh chỉ của bệ hạ toàn Đại Lương đều phải nhiễm sát, không thể thiếu một người!”
“Thánh chỉ của bệ hạ? Lệnh của Cao Trí Kiên?”
Lữ Tú Tài nhớ lại tai họa ăn thịt người thờ Bạch Liên Giáo, hắn ta thật sự không hiểu nổi, đây rốt cuộc là tại sao.
Tại sao những người quen trong quá khứ trở nên máu lạnh và xa lạ, tại sao bọn họ căn bản không xem mạng người là con người? Lẽ nào bọn họ không biết việc này sẽ chết bao nhiêu người sao?
"Đợi đã, ngươi nói toàn Đại Lương đều phải nhiễm sát?"
Lữ Tú Tài giật thót tim:
“Bao gồm Ngưu Tâm Thôn?”
“Ngưu Tâm Thôn? Là Ngưu Tâm Thôn ở phía sau phải không? Đó là đương nhiên. Sư huynh của ta đã mang theo huyết mạch đao đi qua đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận