Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 959: Đáp án

“Được được được, đại sư thôi thì chúng ta quyết định vậy đi, vừa mới đến đây, ta đã cho Vũ Hoa Chay của Ngân Lăng Thành chuẩn bị một bàn chay, nghe nói mùi vị không tệ, hy vọng phương trượng nể mặt.”
“Đây... thí chú khách sáo rồi, hôm nay bần tăng cũng đã dùng bữa rồi.”
“Đại sư a, ngươi xem, cơm canh cũng đã chuẩn bị xong, nếu lãng phí thì không phải sẽ có lỗi với Phật Tổ sao?”
Vào lúc Phương Tiên Đạo đang kéo Thiện Độ bước đi, thì Lý Hỏa Vượng với gương mặt khó chịu đã chặn họ lại. “Ta nói chứ Phương đạo trưởng, trước khi làm việc khác, thì phải chăng ngươi đã quên việc gì rồi không? Ngươi cũng đừng có suốt ngày nhớ việc kéo người về Giam Thiên Tư mà quên mất tra khảo Đại Vu của Pháp Giáo chứ?”
Trước khi lên kinh thành, hắn thật sự không ngờ, Chính Bác Kiều này lại lắm lời như vậy.
“Lý đạo hữu, đừng nôn nóng, ăn một bữa cơm thì tốn được nhiêu thời gian chứ?”
“Rốt cuộc thì ngươi có làm được không? Nếu ngươi không làm được, thì đích thân ta ra tay.”
Cảm nhận được giọng nói nóng nảy của Lý Hỏa Vượng, Thiện Độ đứng bên cạnh nhanh chóng giải hòa. “Đạo trưởng, cơm chay thì khi nào dùng cũng được, việc chính quan trọng hơn, việc chính quan trọng hơn.”
Nghe những lời nói này của Thiện Độ, Chính Bác Kiều ôm phất trần trong tay mà có chút không biết sao mà đi qua người gậy đang nằm dưới đất.
“Lý đạo hữu, sự phiền phức của Pháp Giáo cũng không phải là một hai ngày, dục tốc bất đạt, ngươi đang hy vọng chỉ dựa vào những thứ trong đầu của Đại Vu này thì có thể tiêu diệt ca Pháp Giáo sao?”
Lý Hỏa Vượng đương nhiên là hiểu được muốn giải quyết Pháp Giáo đâu có đơn giản vậy, nhưng nhìn thấy đối phương có chuyện chính không làm, nên hắn mới tức.
Nhìn thấy người này cuối cùng cũng làm việc, Lý Hỏa Vượng mới lùi bước, đứng chung với Lý Tuế.
Đợi tới khi Phật Ngọc Lư thu hồi các phật trong miệng của đối phương, miệng của Hà Tín Lai lại đơ ra, và nhắm vào mặt của Chính Bác Kiều và phun một ngụm nước bọt đẫm máu.
Mà Chính Bác Kiều không hề tránh khỏi, mà ngược lại đã dùng tay đi hứng lấy ngụm nước bọt đó, sau đó bỏ vô miệng của mình, nhìn thấy cảnh này Lý Hỏa Vượng nhíu mày.
Và còn chưa xong, Chính Bác Kiều đưa tay bức vài cọng tóc trên đầu của Hà Tín Lai xuống, cùng với các cọng phất trần màu trắng rơi ở dưới đất cùng bỏ vào trong miệng nuốt xuống.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lý Hỏa Vượng cảm thấy hành động của người này có chút kỳ lạ.
“Đương nhiên là luyện đan rồi.”
Chính Bác Kiều đi tới trước mặt ba tượng điêu khắc lạy, lấy một nắm tro hương trong lò và nhét vào trong miệng.
“Luyện đan? Đây là đan gì?”
Lý Hỏa Vượng cũng hiểu là luyện đan, và còn học được từ Đan Dương Tử, nhưng mà đó giờ hắn chưa từng nghe qua phương pháp luyện đan như vậy.
“Dùng vàng để đựng, đó là ngoại đan, rớt lại phía sau, Phương Tiên Đạo dùng thân để đựng, vạn vật đều có thể làm thuốc, đó là nội đan, đó là thuật luyện đan thượng thời.”
Vừa nói, Chính Bác Kiều đi tới trước mặt của Lý Hỏa Vượng, hắn cầm lấy phất trần trên tay và nghiêng người một bên vừa lắc vừa niệm chú.
Và trong lúc không khí xung quanh Lý Hỏa Vượng bắt đầu từ từ lắc lư nhẹ, thì bàn tay của Chính Bác Kiều đã thay đổi nhanh chóng, đánh tới mũi của Lý Hỏa Vượng hút một thật sâu.
Những cái lắc lư đó bị hắn nuốt vào trong bụng, cả người đều bầm tím, trên trán cũng nổi gân xanh.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Chính Bác Kiều đang ngậm miệng lại thì đã nói ra nhỏ nhẹ: “Ngươi là Tâm Tố, ngươi nói xem ta đang làm gì.”
Nói xong Chính Bác Kiều lại ngồi khoanh chân, cũng giống như lúc nãy, y như tượng điêu khắc không hề nhúc nhích, trên đầu bốc lên một làn khói trắng.
Lúc này Lý Hỏa Vượng cũng đã hiểu lúc này Chính Bác Kiều là làm gì, hắn lúc nãy lại là đang luyện đan.
“Cũng đã hiểu được Phương Tiên Đạo này rồi, lại dùng cơ thể của mình để luyện đan, đúng là lạ lùng mà.”
Nửa tiếng sau, miệng của Chính Bác Kiều mở ra, có một viên huyết đan đang chuyển động và nhả ra từ trong dịch dạ dày.
Nhìn thấy Chính Bác Kiều cầm viên đan đi về hướng mình, ánh mắt của Hà Tín Lai lộ ra sự lo lắng, đang cắn chặt răng lại.
Và lúc này để tránh cắn lưỡi tự tử, răng của hắn sớm đã bị Lý Hỏa Vượng nhổ hết, dù có cắn sao cũng vô ích, bị cưỡng ép nhét vào trong miệng.
Không bao lâu, Hà Tín Lại sau khi nuốt viên đan thì đôi mắt trắng lên, cơ thế bị mất tứ chi bắt đầu không tự chủ mà co giật.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang đợi động tác tiếp theo, thì cơ thể của Hà Tín Lai đột nhiên cứng đơ, hắn lại như thế mà chết đi.
Không đợi những người khác lên tiếng, Chính Bác Kiều đã từ trong ngực lấy ra một chiếc quạt lông vũ nhỏ, một tay bắt đầu nhìn cái xác của Hà Tín Lai mà niệm chú..
“Đầu vi thái nhất, túc vi thiên trụ, ngũ tàng vi giáp, chủ thủ thiên quan, khu sử bắc đẩu, sất hát nhất hạ, thiên hồn vạn linh, giai tủy khẩu tẩu, cấp cấp như luật lệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận