Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 563: Hy vọng

Ngũ uẩn thịnh: Cái thân tứ đại của con người cũng gọi là thân ngũ ấm, tức là năm món che đậy: Sắc ấm, thọ ấm, tưởng ấm, hành ấm, thức ấm. Giữa ngũ ấm luôn xung đột, mâu thuẫn, chi phối lẫn nhau, vì thế con người hiệu những nỗi khổ như:
Bị luật vô thường chi phối không ngừng, từ trẻ đến già từ mạnh đến ốm, từ đau đến chết, luôn làm con người phải lo sợ, buồn phiền.
Bị thất tình, lục dục lôi cuốn, làm cho con người phải đắm chìm trong sáu trần, phải khổ lụy thân tâm.
Bị vọng thức điên đảo chấp trước, nên con người nhận thấy một cách sai lầm: có ta, có người, còn mất, khôn dại, có không, và sanh ra rầu lo, khổ não. Ấy là "Ngũ ấm xí thạnh khổ."
“Trên thân thể mỗi người đều có mười tình tám khổ, có người nhiều chút, có người ít chút, nhưng chung quy đều là có, mặc kệ là loại người gì muốn làm chuyện gì đều do mấy thứ này dẫn tới."
Lòng Lý Hỏa Vượng khẽ động:
“Ai nói cho ngươi biết chuyện này? Tiên gia?”
“Gấp cái gì, nghe bà nói xong đã!” Bạch Linh Miểu rất là bất mãn trừng Lý Hỏa Vượng, nói tiếp: “Khi con người không cần mười tình tám khổ thì chúng nó cũng không phải biến mất, mà là giấu đi."
“Người bình thường giấu đi cũng không có gì, nhưng Khiêu Đại Thần thì khác, Khiêu Đại Thần thông thường có hai mặt. Một là Đại Thần, một là Nhị Thần.”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nhìn hai cô gái ở hai bên trái phải của mình, chờ Bạch Linh Miểu nói tiếp.
“Tuy chúng ta chung tám khổ, nhưng tách biệt mười tình. Lúc trước Tiên gia dùng mười tình mà ta giấu đi cộng thêm một số thứ linh tinh của bọn họ hỗn hợp thành Nhị Thần.”
"Tức là ... ".
"Tức là, chúng ta là cùng một người, tuy rằng ký ức khác biệt đôi chút, nhưng chúng ta xác thực đều là Bạch Linh Miểu. Chẳng qua là vì sát khí nên ta dùng nhiều vui giận sân ác tham hơn, còn cô ấy thì không.”
“Bạch Linh Miểu trước kia không dùng nhiều vui giận sân ác tham, chúng nó tự nhiên sẽ bị Nhị Thần dùng."
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đầu óc rối loạn, tất cả điều này đều là lần đầu tiên hắn nghe được.
“Ai nói cho ngươi nghe điều này? Tiên gia? Đừng quá tin bọn họ! Có thể bọn họ chỉ lừa ngươi!”
“Ngươi nói gì kỳ, Tiên gia không phải Tọa Vong Đạo, nó lấy chuyện mọi người đều biết ra lừa dối ngươi chẳng có gì vui cả.”
Nói chuyện là Hồng Trung, khoảnh khắc hắn ta xuất hiện, Lý Hỏa Vượng bản năng dùng chăn bọc lại thân thể của Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng do dự hỏi Hồng Trung:
“Ngươi cũng biết cái gọi là mười tình tám khổ?”
“Hiếm thấy thật, ngươi trốn trong Giam Thiên Tư mà, tùy tiện tìm vài người hỏi liền biết điều ta nói là thật hay giả.”
Đến thế giới này thời gian dài như vậy, thế mà hiện tại Lý Hỏa Vượng mới biết cái gọi là mười tình tám khổ.
"Không đúng, lúc trước tiểu tử có Nguyên Anh của La Giáo dường như từng nói điều này, chẳng qua ta không lưu ý.”
Lý Hỏa Vượng nhớ là lý niệm tu Tiên của Nguyên Anh đó là bỏ mười tình tám khổ, trở thành duy nhất.
“Cho nên, Hỏa Vượng à, bây giờ đã hiểu chưa? Trên người của ta đơn giản là có nhiều vui giận sân ác tham hơn chút, nhưng Bạch Linh Miểu vẫn là Bạch Linh Miểu, hơn nữa Bạch Linh Miểu như vậy càng thêm tự tại."
"Không đúng, ta vẫn thích ngươi lúc trước hơn, đó mới là Bạch Linh Miểu mà ta quen!”
Bạch Linh Miểu nghe lời này không hề kích động, chỉ vào Nhị Thần ở bên cạnh:
“Thì cô ấy ở đây, Bạch Linh Miểu vâng dạ không chút chủ kiến, yếu đuối.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp giữa mắt thú to lớn, ánh mắt quen thuộc mà xa lạ, hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm đối phương vào ngực.
“Được rồi, vậy hai ngươi làm việc đi, ta chừa chỗ cho.”
Bạch Linh Miểu mặc áo yếm và tiết khố, vén màn giường đi xuống.
Lý Hỏa Vượng nhẹ dán mặt qua, cảm thụ lạnh lẽo như vảy rắn, sắc bén như gai nhím.
“Muội yên tâm, ta sẽ cho muội biến trở về, ta bảo đảm!” Lý Hỏa Vượng chém đinh chặt sắt nói.
Khoảng thời gian sau đó, dưới sự chăm sóc của Bạch Linh Miểu và Nhị Thần, thân thể của Lý Hỏa Vượng dần khỏe lại, tâm trạng ngày càng kích động và bất an hơn.
Đã qua lâu như vậy mà Ký Tướng không có bất cứ tin tức gì.
Lại là một ngày trời chưa sáng Lý Hỏa Vượng đã tỉnh lại, khi hắn chống giường ngồi dậy thì một cái chân nhỏ mềm mại đạp người hắn:
“A! Phiền chết được! Lại bị huynh đánh thức!”
Lý Hỏa Vượng đã sớm thói quen, vén chăn xuống giường rồi nhanh chóng đắp lại như cũ, tránh cho làm mất hơi ấm.
Lý Hỏa Vượng mở cửa sổ ra, trèo qua, lên mái ngói, dùng tay vỗ bụng mình, lấy một cuốn sách vỡ lòng ra bắt đầu đọc.
Một xúc tu quấn hai tròng mắt chui ra từ lỗ rốn của Lý Hỏa Vượng, để sát vào sách xem kỹ.
Nghe bên tai là tiếng đọc bài hoàn toàn trùng khớp với mình, Lý Hỏa Vượng biết rằng nhiệm vụ của quyển sách này đã sắp hoàn thành, nên tìm thứ khác lạ cho Lý Tuế.
Nhưng nên chọn dạy cái gì làm Lý Hỏa Vượng hơi rối rắm, với trình độ của hắn chỉ có thể dạy sách vỡ lòng cho Lý Tuế, cấp bậc cao hơn như sách thể văn ngôn thì hắn đành bó tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận