Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 454: Ngưu Tâm Thôn (1)

Ông lén nhìn Bạch Linh Miểu một cái, trên mặt lộ ra chút ngượng nghịu.
"Cái đó, Tiểu Đạo Gia, khoan vội vào trong đã, có một chuyện ta muốn đơn độc tâm sự với ngài."
Lý Hỏa Vượng hiển nhiên không biết đối phương có ý gì: "Có chuyện gì cứ nói đi, sao lại phải nói riêng?"
Lý Hỏa Vượng thật sự không đoán được mình và Lữ Trạng Nguyên có chuyện gì cần phải tránh mặt người khác.
"Ài ... Tiểu Đạo Gia, ngài thấy đấy ... . có một số việc vẫn nên nói riêng thì tốt hơn."
Lữ Trạng Nguyên tới gần Lý Hỏa Vượng, lén nháy mắt hướng Bạch Linh Miểu.
Thấy vẻ mặt này của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng có chút giật thót, liếc nhìn Bạch Linh Miểu ở bên cạnh.
"Lữ bầu gánh muốn nói chuyện riêng với mình, chẳng lẽ là nhà Miểu Miểu có vấn đề lớn gì?"
Lý Hỏa Vượng hiểu ra Lữ bầu gánh muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng không may là Bạch Linh Miểu cũng hiểu được.
"Lữ bầu gánh, nhà của ta ... nhà của ta làm sao vậy?"
Thấy Lữ Trạng Nguyên chột dạ né tránh tầm mắt của mình, từng giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi Bạch Linh Miểu.
"Phụ thân! Mẫu thân!" Bạch Linh Miểu rơi lệ đẩy những người khác, theo con đường chật hẹp quanh co chạy vào trong thôn, Lý Hỏa Vượng không yên tâm vội vàng nhấc chân đuổi theo.
"Phụ thân! Mẫu thân! Gia gia! Niếp Niếp đã về rồi! Mọi người ở đâu?" Tiếng gọi la ầm ĩ mang theo tiếng khóc nức nở của Bạch Linh Miểu không ngừng quanh quẩn bên trên thôn.
Bạch Linh Miểu đẩy từng cánh cửa nhà trong thôn tìm kiếm người thân của mình, nhưng phía sau mỗi cánh cửa chỉ có sự thất vọng.
“Phụ thân! Mẫu thân! Hai người rốt cuộc ở đâu?!”
Bạch Linh Miểu chảy nước mắt không ngừng tìm kiếm khắp Ngưu Tâm Thôn.
Sau lưng cô ấy là Lý Hỏa Vượng, cậu đi theo Bạch Linh Miểu cùng tìm kiếm, dù cậu nhìn ra được toàn bộ thôn trừ bọn họ ra thật sự đã không có người khác.
Ngay lúc này, Lữ Trạng Nguyên mang theo một chút cẩn thận cười nịnh đến gần.
Lý Hỏa Vượng cau mày hỏi Lữ Trạng Nguyên đến gần mình:
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lữ Trạng Nguyên vẻ mặt vô tội: "Tiểu Đạo Gia, sao ta biết được. Lúc ta vừa đến đây thì cả thôn đã không có một ai.”
“Lúc ấy ta còn thấy lạ, tưởng là lão hán tìm nhầm chỗ, cố ý đi bốn phía tìm mấy dặm, nhưng kiếm khắp Ngưu Tâm Sơn chỉ thấy có một ngôi làng này.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng cũng không nói gì, hít sâu một hơi, nhấc chân đi hướng Bạch Linh Miểu ở phương xa.
Bạch Linh Miểu cứ thế không ngừng tìm kiếm khắp thôn, nhưng vẫn không tìm được gì.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Bạch Linh Miểu sốt ruột đến mức vã mồ hôi, trở lại đầu thôn lại tìm từ căn phòng đầu tiên, cậu sải bước vọt tới, hai tay chộp lấy bả vai của đối phương, ôm vào ngực mình.
Giây phút này, Bạch Linh Miểu nhất thời không kiềm được, dựa vào vai Bạch Linh Miểu khóc lớn:
“Lý sư huynh, muội không có nhà, muội không có nhà!”
Mong mỏi thời gian dài như vậy giây phút này rốt cuộc thành bọt nước, Lý Hỏa Vượng biết đó là cảm giác như thế nào, cậu rất đồng cảm.
"Đừng khóc, không chừng bọn họ chỉ là tạm thời rời khỏi, chưa chắc gặp bất trắc, hãy nghĩ theo chiều hướng tốt.”
Lữ Trạng Nguyên cũng ở một bên an ủi: "Bạch cô nương, Tiểu Đạo Gia nói không sai, có thể bọn họ cũng chạy nạn như chúng ta thì sao? Đợi bọn họ chạy nạn trở về là có thể gặp mặt cô nương rồi.”
Thấy thế người khác cũng lần lượt vây quanh, thi nhau an ủi Bạch Linh Miểu.
Nhưng những lời hời hợt này không an ủi Bạch Linh Miểu được bao nhiêu, cô ấy không ngốc, người toàn thân đã mất, chuyện này không nhỏ.
Tiếng khóc của Bạch Linh Miểu làm giảm bớt niềm vui trùng phùng, phủ lớp bóng ma trên thôn siêu lớn, thế cho nên ăn xong cơm chiều rồi không có một người nói chuyện.
Sau bữa cơm chiều, Lý Hỏa Vượng nương ánh trăng vòng quanh cả thôn, không phải tìm người, mà là tìm dấu vết.
Người cả thôn không thể nào bỗng nhiên biến mất, nhất định là gặp được sự tình gì, dù bị tai họa ăn, bị Tọa Vong Đạo lừa thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
"Tiểu Đạo Gia, thật ra lúc nãy ta nói với Bạch cô nương là người nhà đều đi tránh tai nạn kỳ thực là khiến trong lòng nàng dễ chịu một ít, theo ta thấy bọn họ phỏng chừng không phải tránh nạn.”
“Làm gì có ai đi tránh nạn mà không khóa cửa? Lúc ta vừa vào thôn, heo ở hậu viện đói đến nỗi không ra hình dạng heo.” Lữ Trạng Nguyên đi theo Lý Hỏa Vượng, huyên thuyên lải nhải nói.
Lý Hỏa Vượng ngồi xổm xuống, nhìn hoa văn trên miếng đá lót đường:
“Lúc các ngươi đi vào thì thôn này có lộn xộn không?”
“Không, không lộn xộn chút nào, quần áo còn treo bên ngoài, trâu chó gì đều được nhốt, chỉ không thấy người.”
"Hơn nữa ta cố ý đi lục tìm, trong tủ gỗ của từng nhà đều có nhiều y phục, rõ ràng không phải đi xa.”
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng tìm kiếm chi tiết từng tấc, và nguy hiểm có lẽ tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận