Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 164: Thành hôn

“Thử xem! Nhưng không lấy ngọc bội, mà là lấy một số thứ không thể nào xuất hiện ở bên này, thí dụ như chai truyền nước biển, thí dụ như còng tay."
"Nếu ta lấy qua không được thì chứng minh thế giới bên kia là giả, vậy thì không còn gì để lưu luyến nữa. Nếu lấy được thì ...”
Lý Hỏa Vượng chìm trong suy tư bất giác đi tới cửa phòng ngủ của mình.
Két két!
Cửa bị đẩy ra, nhưng mọi thứ bên trong làm rối loạn suy nghĩ của cậu.
Nến đỏ trên bàn, cặp giấy song hỉ màu đỏ dán trên đường, gối đỏ chăn đỏ, hết thảy đều là màu đỏ, bao gồm khăn trùm đầu màu đỏ che trên đầu Bạch Linh Miểu.
Nhìn mọi thứ trước mắt, tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh, cậu dừng lại ở điểm giữa màu đỏ trong phòng và bóng đêm bên ngoài, trên mặt lộ ra một chút giãy giụa.
Lý Hỏa Vượng biết chính mình đi vào đại biểu cho cái gì, nó không chỉ đại biểu chính mình có một thê tử, cũng đại biểu trách nhiệm và hứa hẹn nặng nề.
Do dự giây lát, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào, đóng cửa lại.
Cậu đi tới trước mặt cô dâu mới, mở miệng nói:
“Muội đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Tin tưởng muội cũng hiểu con người của huynh có vấn đề gì, muội thật sự chấp nhận gả cho một người điên sao?"
“Ừm.” Một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi dày vết chai của Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, mặc kệ tương lai gặp được cái gì, muội cam nguyện cùng huynh cả đời.”
Giọng nói của Bạch Linh Miểu vẫn dịu dàng như thế, nhưng trong âm thanh lộ ra kiên quyết lúc bình thường khó có.
Đàn gái đã nói như vậy, nếu Lý Hỏa Vượng còn do dự thì không phải là đàn ông, cậu vươn tay về phía khăn trùm đầu màu đỏ nhưng bị đối phương nhăn nhó né tránh:
“Lý sư huynh ... chuyện đó ... người ta ngại ... huynh có thể thổi tắt đèn trước được không?”
Lý Hỏa Vượng xoay người đi tới cạnh bàn, vung ống tay áo dài, ánh nến màu đỏ dần dập tắt.
Đêm đó, triền miên trên giường khiến Lý Hỏa Vượng hiểu một đạo lý tại sao nói phụ nữ làm từ nước.
Hai canh giờ sau, trong phòng tân hôn tối đen, Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã xuống giường, thở hổn hển.
Lý Hỏa Vượng dùng tay khẽ vuốt mái tóc đẹp của thiếu nữ nằm sấp trên ngực mình, hồi vị cảm giác kỳ diệu vừa rồi.
“Tướng công.”
Tiếng tướng công làm toàn thân Lý Hỏa Vượng tê dại:
“Thôi muội vẫn gọi huynh là Lý sư huynh đi, huynh nghe không quen từ này.”
“Được rồi, nghe lời huynh, huynh là chủ nhà, huynh bảo gì thì muội làm theo cái đó.”
Bạch Linh Miểu áp tai lên ngực của Lý Hỏa Vượng, nghe nhịp tim đập nhanh dưới lớp da.
Lý Hỏa Vượng thở hắt ra, ôm chặt thiếu nữ trong ngực, hôn lên mái tóc cắm đầy cây trâm.
“Chờ giải quyết xong chuyện Đan Dương Tử thì chúng ta về nhà, về nhà của muội, chúng ta chính thức bái đường thành thân."
“Còn bệnh tâm thần huynh thì sao? Thật sự không cách nào chữa sao?"
"Không biết, huynh nghe người ta nói thôi, sư thái của An Từ Am không có lý do gì lừa gạt huynh về chuyện này.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay không ngừng vuốt ve làn da mềm mịn:
“Nhưng không sao, giờ huynh đã có muội, huynh hoàn toàn cắm rễ ở thế giới này rồi, huynh tuyệt đối sẽ không để ảo giác nhẹ hẫng ở bên kia khống chế.”
“Hi hi.” Bạch Linh Miểu tỏ ra phi thường vui vẻ, tay chân ôm chặt Lý Hỏa Vượng, đầu dụi nhẹ vào ngực cậu.
Không hiểu sao Lý Hỏa Vượng phát hiện Bạch Linh Miểu lúc ở trên giường và dưới giường cho cảm giác cực kỳ khác biệt.
Trước đó còn nói ngượng ngùng, thật ra Bạch Linh Miểu không thẹn thùng chút nào.
“Phụ nữ đều như vậy sao?” Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên đối mặt cảnh này, hơi thiếu không kinh nghiệm.
Cảm giác được đối phương lại bắt đầu cử động lung tung, Lý Hỏa Vượng dùng tay đè Bạch Linh Miểu lại:
“Chờ đã, mới nãy huynh phát hiện ra một ít sự tình."
"Sự tình gì? Muội có chảy máu nha!” Giọng của Bạch Linh Miểu hơi khẩn trương.
Lý Hỏa Vượng buồn cười:
“Huynh không nói chuyện đó, ý huynh là có cảm giác rất khác.”
“Cảm giác? Cảm giác gì?”
“Dường như tất cả cảm giác của huynh đều trở nên mẫn cảm rất nhiều, tất cả mọi thứ.”
Lý Hỏa Vượng hồi vị cảm giác như thăng thiên vừa rồi, cảm thấy rất kỳ lạ.
Lúc trước còn chưa rõ ràng, Lý Hỏa Vượng cho rằng mình nhớ lầm, nhưng vừa trải qua qua chuyện đó cậu mới xác định thân thể của mình trừ tăng khả năng phục hồi, về mặt cảm giác cũng tăng lên toàn diện.
Vô luận là xúc giác hay khứu giác, thậm chí là vị giác.
“Đây cũng là năng lực của Ba Hủy?”
Lý Hỏa Vượng phát hiện nó ban cho cậu hai loại năng lực đều có liên quan đến hiến tế.
Khi Lý Hỏa Vượng nói cho Bạch Linh Miểu nghe phát hiện của mình thì bỗng cảm giác ngón trỏ tay phải đau thấu óc.
“Ui! Muội cắn huynh làm gì?”
“Đau không? Có đau hơn lúc trước không?”
"Đương nhiên! Đổ máu chẳng lẽ không đau?”
“Vậy xem ra Lý sư huynh đoán đúng rồi, nó xác thực có thể tăng lên cảm giác đau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận