Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 204: Mới (1)

Gần như cùng lúc đó, Lý Hỏa Vượng bắt đầu nôn thốc nôn tháo:
“Ọe!”
Nửa khuôn mặt bị xúc tu quấn quanh bị cậu ói ra.
Đó là nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử, nửa khuôn mặt tái nhợt bốc mùi, rất hiển nhiên đã chết.
Lý Hỏa Vượng nhìn nửa khuôn mặt ở trước mắt mình, cảm giác như đang nằm mơ.
Lý Hỏa Vượng run run giơ hai tay lên, nhìn nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử bị đốt thành tro trong tay.
Đan Dương Tử đã mất, thứ từng giây từng phút dự mưu đồng hóa cậu mất rồi.
Muốn nói giờ phút này vui vẻ nhiều cỡ nào thì Lý Hỏa Vượng không có, cậu chỉ cảm giác trong lòng hụt hẫng.
Đau nhức thể xác và tinh thần khiến cậu không thể suy nghĩ đến cảm xúc phức tạp khác.
Sáu vị trưởng lão quay qua liếc nhau, lại lần nữa niệm quyết chỉ hướng Lý Hỏa Vượng.
Huyết phù hình móc câu quanh Lý Hỏa Vượng chậm rãi bay về, rơi xuống đất.
Mây đen trên trời bị đánh tan, Ba Hủy ở nơi cực xa cực cao giống như vầng mặt trời lại lần nữa chiếu rọi tất cả mọi người.
Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ, bỏ qua mọi thứ xung quanh, cậu không chú ý sáu vị trưởng lão đang làm gì, cũng không muốn biết.
Lý Hỏa Vượng cố gắng chống cự không tự sát đã là giỏi lắm rồi.
Cậu không biết mình ngất xỉu từ khi giờ, cảnh tượng nhìn thấy cuối cùng là nắm tro Đan Dương Tử bị đốt khét đọng dưới đất.
Xoẹt!
Một cái lưỡi to liếm gò má ửng đỏ của Lý Hỏa Vượng, liếm qua một mảng làn da vừa mọc không lâu của cậu.
Đau nhức như bị bàn chải thép cạo mặt, buộc Lý Hỏa Vượng lại mở mắt ra.
Lý Hỏa Vượng mờ mịt nhìn quanh, phát hiện chính mình còn ở trong trấn, nhưng nhà cửa sụp đổ hơi bị nhiều.
Hôm qua sau khi cậu xỉu dường như còn phát sinh rất nhiều chuyện.
Giờ phút này trời đã sáng trưng, nhìn vị trí mặt trời ngả về tây hình như cậu nằm ở đây một ngày rồi.
“Grừ grừ!” Màn Thầu quay quanh Lý Hỏa Vượng không ngừng kêu, bộ dạng muốn lại gần nhưng không dám.
Lý Hỏa Vượng thế này mới trì độn phát hiện thân thể của mình khác lạ.
Đêm qua bị lửa đốt từ trong ra ngoài, lẽ ra cậu đã chết trăm phần trăm rồi.
Nhưng bây giờ cậu còn sống nhăn, lớp vỏ cháy đen đã tróc ra, một lớp da mỏng phủ lên người.
“Thoạt nhìn năng lực phục hồi của ta lại mạnh hơn, không, không chỉ là năng lực phục hồi, đây là phóng đại toàn diện.”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn thân thể đỏ rực như bị nung nóng của mình, thầm nghĩ.
Quần áo của cậu đã bị đốt trụi hết.
Nhưng may mà vô luận là Đại Thiên Lục hay trường kiếm, những dụng cụ tra tấn làm bằng sắt đều không bị lửa đốt hư hỏng gì.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo đứng lên, gió nhẹ thổi qua người làm cậu đau đớn.
Lý Hỏa Vượng mang theo một con chó quanh quẩn trong thị trấn chết.
Dạo vài vòng, Lý Hỏa Vượng tìm được đồ mới trong tiệm bán quần áo cũ giăng đầy mạng nhện.
Xuyên qua chủ tiệm xương khô không đầu ở sau quầy, Lý Hỏa Vượng tìm được một bộ áo đạo màu xanh khoác lên người, lại giật xuống tấm vải lớn bao hết đồ vật của mình vào.
Làn da non mới mọc ra dễ bị vải dệt làm trầy xước, những cánh hoa đào dần khuếch tán trên áo đạo.
Thịt và da dính liền với nhau, mỗi khi nhúc nhích một lần, Lý Hỏa Vượng đều cảm giác da như bị dao cạo, đi kiểu này giống như chịu hình phạt.
Lý Hỏa Vượng tìm một băng ghế trong tiệm áo cũ, run rẩy ngồi xuống, yên lặng chờ đợi làn da hoàn toàn mọc ra.
Lý Hỏa Vượng chờ trong tiệm quần áo cũ đầy ắp quần áo, tùy theo thời gian từ từ trôi qua, toàn bộ cửa tiệm cũng dần dần tối.
Các bộ đồ cũ treo trên xà nhà trong bóng tối giống như từng hàng quỷ treo cổ lơ lửng ở nơi đó.
Làn gió không biết từ đâu nhẹ thổi qua, những quần áo này bắt đầu nhẹ đung đưa, khiến toàn bộ căn phòng trông đặc biệt âm u khủng bố.
“Gâu! Gâu gâu!" Màn Thầu một bên sủa hướng quần áo đung đưa vừa sợ hãi chui xuống gầm ghế của Lý Hỏa Vượng.
“Suỵt, đừng sủa, thế giới này không có quỷ, người chết rồi là hết, nếu không thì bọn họ sớm nên tìm ta lấy mạng." Lý Hỏa Vượng dùng tay nhẹ vuốt đầu của Màn Thầu, lẩm bẩm.
Màn Thầu dần dần yên tĩnh trở lại, dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng.
Lẽ tất nhiên da ở lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng lại bị nó liếm rách, Màn Thầu không dám liếm nữa, trong mắt mang theo áy náy nhìn Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dùng tay cẩn thận ấn nhẹ phần bụng bị đá của Màn Thầu.
Máu bên khóe miệng chứng minh Màn Thầu xác thực bị thương, nhưng xem nó có thể từ trên núi chạy xuống trấn ở dưới núi thì nó bị thương không nặng.
Nếu Khương Anh Tử thật sự muốn giết một con chó tuyệt đối dễ như trở bàn tay, Màn Thầu không chết chỉ có một nguyên nhân.
Bởi vì nàng tâm thiện, không muốn giết Màn Thầu, dù con chó này nhận kẻ thù làm chủ nhân.
"Anh Tử ... " Trong tiệm quần áo cũ mờ tối, Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn đống quần áo nhẹ đung đưa ở trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận