Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 95: Đệ tử xuất mã

Đối với thế giới lạ lẫm này, hiểu biết càng chi tiết thì càng an toàn.
Lý Chí vung chiếc đũa trong tay ở không trung vài cái, "Muốn xuất mã à, phải bệnh nặng chút, tốt nhất là cái loại muốn chết tới nơi ấy, cậu mà có vận khí tốt, tiên gia sẽ báo mộng cho cậu. Nó chữa khỏi cho cậu xong, thù lao là cậu làm đệ tử xuất mã cho nó."
"Tiên gia trông thế nào?"
Lý Chí trầm tư hẳn lên, tựa như đang nhớ lại cái gì. "Ừm..... Nói như thế nào đây, dù sao cũng không phải con người."
Nói xong lại dùng chiếc đũa vớt mì trong bát, phát hiện đã không còn, Lý Chí kích động lại đi về phía nồi.
"Không phải con người sao..." Lý Hỏa Vượng có chút suy nghĩ, nghe hắn nói như vậy, tiên gia này có thể câu thông còn có thể giao dịch, tiên gia này hẳn là dạng giống như Du lão gia kia.
Người nơi này tựa như đều chủ động hoặc bị động tiến hành giao dịch cùng tiếp xúc những thứ kia.
Lý Hỏa Vượng lập tức hồi tưởng lại một tòa "Đại phật" máu thịt mấp máy ở chùa Chính Đức.
Từ nam, nữ, súc sinh, sau đó lại đến "Đại phật" cuối cùng, phương thức tu luyện của hòa thượng ở trong một loại quá trình tiến hành theo chất lượng.
Lại liên tưởng đến năng lực của bảy tòa phật đà trước đó, vừa có thể ban cho Du lão gia máu thịt, thân mình còn có thể mọc ra thiên thủ máu thịt.
Không khó phán đoán ra, hòa thượng chùa Chính Đức, hẳn chính là thông qua phương thức tu luyện này, để có được năng lực máu thịt tương quan.
"Tiến hành giao dịch cùng tiếp xúc với những thứ khác nhau, có thể thu hoạch thần thông khác nhau, cái này có lẽ là lý do môn phái bọn họ khác nhau?"
Lý Hỏa Vượng bắt đầu có hiểu biết bước đầu đối với thế giới này.
Lúc này, Lý Chí bưng bát mì đi trở về. Trong bát mì chất cao ngất, không có chút nước nào lẫn vào.
Hắn vừa mới ngồi xổm xuống, đã vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt tố khổ. "Tôi nói cho cậu, cái đệ tử xuất mã này cũng không phải là chuyện tốt gì, không thể làm được cũng phải làm, chuyện linh tinh cả một đống lớn, lại có tam tai tam kiếp, tiền thì lại càng không có tiền..."
Sau khi nghe hắn liên miên tố nửa hồi lâu, Lý Hỏa Vượng nhịn không được xen vào nói: "Vậy nhóm đệ tử xuất mã này, có thể mời tiên gia tới làm gì?"
Lý Chí sau khi liếc mắt nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, thì hồi đáp: "Cái gì cũng có thể làm, trừ tà khư bệnh, đổi vận chiêu tài, hôn tang giá thú, đoán chữ tính mệnh, âm trạch phong thuỷ."
"Lợi hại như vậy? Cái gì cũng có thể làm?"
"Ừm, tiên gia mỗi nhà có năng lực khác nhau, cậu gặp chuyện phiền toái, tiên gia nhà mình không làm được, cậu cũng có thể mời tiên gia nhà khác."
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt không khỏi bắt đầu ngưng trọng hẳn lên. "Vậy nếu nói có người trên thân bị thứ gì đó quấn lấy? Bọn họ cũng có thể giải quyết?"
"Bị thứ gì đó quấn lấy? Vậy đó là trúng tà rồi, vậy đương nhiên có thể."
"Huynh xác định? Đó cũng không phải là chuyện thường." Lý Hỏa Vượng trong đầu nghĩ tới Đan Dương Tử, rồi nhìn người trước mắt.
Trông thế nào, người này cũng có chút không đáng tin.
"Ài, được hay không, cậu thử là được mà, dù sao cũng chỉ năm mươi đồng tiền, cậu còn sợ tôi lấy tiền chạy hay sao?"
"Năm mươi đồng tiền, đây là thù lao của huynh?" Cái giá này xa xa thấp hơn suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng.
"Tôi là tôi, tiên gia là tiên gia, cái này phải tách ra mà tính toán." Lý Chí nhai nhai mì trong miệng xong nuốt xuống, rồi ợ một cái ợ no.
"Tiền trà nước của tôi đó, chỉ năm mươi đồng tiền, đừng trả giá, quy củ hơn ba trăm năm, không thay đổi, đương nhiên, phải là tiền mới, không thể lấy tiền nát cho đủ số, về phần tiên gia ! ".
"Thù lao tiên gia, tôi thương lượng với hắn?"
"Không, cậu không thương lượng được, cậu phải để tiên gia tùy tiện chọn, chọn trúng cái gì lấy cái đó, tình huống thông thường tiên gia sẽ không đòi tiền tài loại vật ngoài thân này."
"Chọn trúng cái gì lấy cái đó? Lại không cần tiền?" Lý Hỏa Vượng trong lòng mơ hồ có chút bất an, nếu thật sự giao dịch với bọn họ, tiên gia này sẽ lấy đi cái gì.
"Vậy trước đây tiên gia lấy đi cái gì của người khác?"
"Ài, cậu hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây." Lý Chí hai tay cầm bát bắt đầu liếm, liếm rất tỉ mỉ.
"Phàm là người bị tiên gia lấy thứ gì đi, cũng không thể nói ra bên ngoài, cái này là phạm kị húy, nói là sẽ xui xẻo."
"Huynh không phải Khiêu Đại Thần sao? Huynh cũng không biết?"
"Nói trắng ra là, tôi chính là đứa làm công của tiên gia, tôi chỉ quản mời tiên gia đến, chuyện khác tôi mặc kệ, chỉ cho chút tiền như vậy, tôi cũng lười quản những chuyện khác."
So sánh với hòa thượng chùa Chính Đức cùng Đan Dương Tử, trên người Lý Chí giống như có loại cảm giác không quan tân đến những chuyện bên ngoài.
"Thế nào, cậu muốn thử một chút à? Là ai trúng tà?" Lý Chí ăn uống no đủ một bên dùng đũa xỉa răng một bên nhìn về những người khác ở xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận