Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 669: Quá khứ

Bắc Phong nhìn thấy lão đại Hồng Trung âm thanh mang theo run rẩy mở miệng:
“Gia Cát huynh, đã lâu không gặp?”
Tim Lý Hỏa Vượng đập nhanh, hắn kích động đến mức không kiềm được nhìn Gia Cát Uyên ở trước mắt mình.
Gia Cát Uyên dáng vẻ ung dung, vẫn mặc đồ trắng, tay cầm cây quạt viết trời sinh ta tài, nhẹ phẩy quạt vào ngực mình.
Ảo giác xung quanh Gia Cát Uyên trong mắt tràn ngập tò mò đánh giá đồng bọn mới.
Gia Cát Uyên khép quạt lại, chỉ hướng ảo giác khác:
“Lý huynh, có thể dẫn tiến tiểu sinh với mấy vị này không?”
Lý Hỏa Vượng kích động đến mức á khẩu, hai tay run lẩy bẩy, hồi lâu mới hét ra:
“Trời ơi! Ta thành công! Ngươi thật sự thành ảo giác!"
Có vẻ như lúc trước Gia Cát Uyên không hiện ra là vì vừa rồi Lý Hỏa Vượng không ở trong thân thể Tâm Tố của mình.
Tuy rằng chỉ là biến thành ảo giác, nghĩ biện pháp biến ảo giác thành người không biết còn phải trải qua bao lâu.
Nhưng có ảo giác là còn một tia hy vọng, Gia Cát Uyên có thể sống, không cần chết!
Hắn theo bản năng vươn tay chạm vào thân thể của Gia Cát Uyên, đương nhiên không thể chạm vào được, nhưng vẫn khiến Lý Hỏa Vượng không kiềm được cảm thấy càng thêm kích động.
Huyết áp tăng cao, Lý Hỏa Vượng nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt đỏ rực.
“Lão đại Hồng Trung, ngươi làm sao thế? Rốt cuộc có đi hay không? Ngươi không đi thì ta đi nhé.” Bắc Phong nhìn cuộc chiến phương xa đánh túi bụi, biểu cảm háo hức muốn tham gia.
Lý Hỏa Vượng thu về tâm thần, đầu tiên là nhìn thoáng qua Bắc Phong đứng một bên nói chuyện, lại nhìn hướng phương xa hai bên đang giao chiến.
Tuy Đấu Mẫu đã quay về, nhưng Tọa Vong Đạo hay Giam Thiên Tư đều không dừng lại, đấu càng kịch liệt hơn.
Một đôi sừng rồng vươn ra từ sau rèm vương miện của hoàng đế Đại Lương, bốn vị Xúc Xắc được Tọa Vong Đạo khác hiệp trợ ngồi xếp bằng trên mặt đất không biết đang cài cái bẫy gì.
Lý Hỏa Vượng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng lún xuống đất, đổi thành ẩn thân, dần rời khỏi hoàng cung Đại Lương ngã trái ngã phải.
“Đạo sĩ, sao ngươi đi rồi? Chẳng phải ngươi nói muốn lấy công pháp tu chân gì đó từ Bắc Phong à?”
Nghe lời này Lý Hỏa Vượng cười nhạt: “Hắn làm gì có công pháp tu chân, giả thôi, chuyên môn thả ra để câu Tâm Tố.”
Đấu Mẫu làm một loạt động tác khiến nguyên Thượng Kinh Thành không có vài nơi lành lặn, đưa mắt nhìn một mảnh hỗn độn, hình như trải qua một trận động đất lớn.
Lý Hỏa Vượng cưỡi một con ngựa tốt không chủ giục ngựa lao về phía sân của mình.
Sau khi Lý Hỏa Vượng về nhà, nhìn thấy Màn Thầu ngồi xổm trên một cây cổ thụ nghiêng trồng ở trước cửa nhà cũng bị nghiêng, nó kẹp đuôi sợ hãi run cầm cập.
Lý Hỏa Vượng trước tiên lao vào sân, nhanh chóng cầm lấy hành lý cần thiết rồi vươn tay túm con chó, lao hướng cổng thành phía đông.
Sau khi ra khỏi thành lại đi hơn mười dặm đường, Lý Hỏa Vượng mới ngừng lại trước một thác nước trong non xanh nước biển.
Lúc này Gia Cát Uyên lộ biểu cảm có chút nghiêm túc, không hề có ý tứ ngắm cảnh:
“Ài, không biết tiểu sinh vắng mặt thì chư vị của Đại Tề có thuận lợi thanh quân trắc hay không.”
“Được rồi, Gia Cát huynh, ngươi đã là Bồ Tát đất qua sông, bản thân khó bảo đảm, lo cho mình trước đi, không biết trước khi chết ngươi có nghe được gì không, để ta nói lại kế hoạch của ta thêm lần nữa.”
Lý Hỏa Vượng tỉ mỉ nói cho Gia Cát Uyên nghe mình định sống lại đối phương như thế nào.
Nghe thấy những lời này, Gia Cát Uyên bắt đầu trầm tư, suy nghĩ thật nghiêm túc mà chậm.
Thật lâu sau, Gia Cát Uyên cau mày nhẹ lắc đầu:
“Lý huynh, ta cảm thấy biện pháp này không thể thực hiện được."
“Hả? Tại sao?!”
“Đúng vậy, Tâm Tố xác thực có thể dời núi lấp biển tùy ý thích, nhưng tiểu sinh là người sống, người sống sờ sờ, hơn nữa đừng quên, tiểu sinh cũng không phải phàm nhân, tiểu sinh là Tâm Bàn.”
“Dù ngươi thành công tu chân, nhưng đều là hàng chữ tâm, tiên thiên nhất khí của Tâm Tố mạnh đến đâu cũng không thể tạo ra Tâm Bàn.”
"Có thể!" Lý Hỏa Vượng trả lời chém đinh chặt sắt khiến năm vị ảo giác cùng nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Gia Cát huynh, ta suy nghĩ kỹ rồi, ngươi không biết Tâm Tố mạnh cỡ nào! Lời Bắc Phong đã nói thật ra có che giấu một phần, tiên thiên nhất khí của Tâm Tố đúng là cùng nguồn với Đấu Mẫu Thái Dương.”
"Nhưng hắn cố ý che giấu không nói thật ra những Thiên Đạo trên người Đấu Mẫu chưởng quản thật giả không phải nó trời sinh đã có!”
Lý Hỏa Vượng nói đến đây, cúi đầu nhìn nắm tay của mình, hưng phấn nói: "Đây chính là thứ mạnh còn hơn Tư Mệnh, đến khi đó, đừng nói trực tiếp cho ngươi một thân thể, dù giống như Bàn Cổ mở mang thiên địa cũng không sao cả!”
Gia Cát Uyên nhìn Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt lo lắng hỏi:
“Lý huynh, ngươi biết những điều này từ đâu?”
Gia Cát Uyên chắc chắn một điều rằng lúc Lý Hỏa Vượng đến Hạnh Đảo tìm mình thì chưa biết những chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận