Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1336: Hí (2)

Theo tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên đang cùng người khác đánh nhau ở trên trời nhanh chóng đáp xuống, vung bút vạch trước mặt người phụ nữ.
Sau khi ép địch lùi lại một chút, Gia Cát Uyên nhanh chóng quay lại, dùng bút tô màu bầu trời, đồng thời nhanh chóng vẽ pháp trận lên áo đạo sĩ của Lý Hỏa Vượng, tránh cho lại lần nữa bị người khác tập kích.
"Đánh nhanh thắng nhanh, kéo dài tiếp e rằng ta không chống đỡ nổi.” Hai tay Lý Hỏa Vượng bấu chặt đầu mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tu chân vốn đã rất khó, huống chi tu ra Gia Cát Uyên.
Gia Cát Uyên gật đầu, nhưng khi hắn ta quay người lại thì phát hiện hai thứ vừa rồi đã hóa thành năm, xấu đẹp đen trắng có đủ cả.
Bọn họ mặc kệ người khác, quay quanh Lý Hỏa Vượng không cho hắn có đường trốn.
Gia Cát Uyên liếc nhìn Lý Hỏa Vượng, hết sức thận trọng lấy ra một quyển lịch cũ từ trong ngực, định chơi thật:
"Lý huynh, chống đỡ thêm chút nữa, ta sẽ phá mở một lỗ hổng, chạy thoát trước rồi tính. Ở Đại Tề tiểu sinh chưa từng thấy thứ này, không biết nó là gì.”
"Ta e rằng đây là một cái bẫy, bọn họ có thể mai phục để đối phó Lý huynh.”
Gia Cát Uyên nói xong xé xuống một tờ lịch ném lên trời, dùng bút viết.
Nhưng đúng lúc này, một cơn gió thổi tờ lịch bay lệch một chút, một khuôn mặt nữ diễn viên to xuất hiện ở sau tờ lịch.
Người phụ nữ vung ống tay áo phải đánh về phía Gia Cát Uyên.
Gia Cát Uyên đạp hai chân bay lên cao né đòn, vạt áo lướt qua ống tay áo dài.
Sau đó phát sinh tình huống mà mọi người không ngờ tới, ống tay áo dính vào vạt áo của Gia Cát Uyên.
Khi tay áo bị kéo xuống, nửa người dưới của Gia Cát Uyên cũng bị xé xuống.
Ống tay áo ở phương xa rung nhanh, nửa người dưới của Gia Cát Uyên nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một cục.
Người phụ nữ há mồm ăn cục tròn kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, hắn cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu giảm bớt, hắn biết thứ mà nữ diễn viên ăn là ‘chân’ mà hắn tu ra, không ngờ nàng có thể ăn ‘chân’ trên người Gia Cát Uyên.
Nữ diễn viên lùi lại, năm diễn viên nhanh chóng xúm lại, Gia Cát Uyên chỉ còn nửa người khó mà đánh lại số đông.
Gia Cát Uyên miễn cưỡng ném sống lưng của mình cho Lý Hỏa Vượng, sau đó bị xé làm đôi.
"Lý huynh, cẩn thận, vật này hình như có thể chạm trời thay đổi hướng đi!" Gia Cát Uyên nói xong câu cuối cùng này rồi hoàn toàn biến mất.
Năm diễn viên đứng lại, một lần nữa bao vây Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem nhìn chúng, mặc kệ bọn họ rốt cuộc là cái gì, có thể khẳng định là hắn gặp nguy rồi.
“Quý Tai.” Lý Hỏa Vượng khẽ kêu: "Quý Tai! Cứu với! Nếu không giúp, ngươi sẽ chết!"
Nhưng không có gì bất thường xảy ra, mọi thứ đều bình lặng.
Khi diễn viên già vuốt râu dài, ngửa đầu cười to thì hai bên thung lũng cũng vọng lại tiếng ha ha.
Năm diễn viên cùng ngửa đầu nhìn sau lưng, chợt thấy một đám người đông đúc đi tới.
Trong đó bao gồm Giam Thiên Tư Đại Tề mới thành lập, Binh Gia, đi phía sau nữa là dân chúng Đại Tề mới được ăn cơm no.
Nhìn từ một đầu thung lũng thì đám đông ở đó dường như vô tận, như thể toàn bộ người U Đô đều đến đây.
Phương trượng Thiền Độ đứng ở đằng trước nhất hét to:
"Thí chủ, chớ hoảng sợ, chúng ta đến giúp ngươi đây!”
“Bất giác, Đại Tề đã có nhiều người như vậy sao?" Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút vui mừng, năm người trước mặt hắn hơi khó giải quyết, nhưng Đại Tề có đông người như vậy cũng dư sức đè chết chúng.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy thì hoàn cảnh bốn phía lại lần nữa biến thành rừng cây, các vị diễn viên chậm rãi bước ra.
Mười, năm mươi, một trăm!
Bề ngoài dị dạng như nhau, quần áo diễn viên cũng giống hệt.
Giây phút này, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc biết thân phận của thứ này, chúng là đại quân không thể nói!
Những quái vật dị dạng mặc đồ và trang điểm trên mặt như diễn viên, chúng đứng đó hát kịch, như thể đây không phải là chiến trường sinh tử mà là một sân khấu.
Có người đi giày đế bằng, có người đi cà kheo cao hơn người dị dạng khác mấy khúc, những người này thoạt trông có lớn có nhỏ, ở trong mắt Lý Hỏa Vượng, cảnh tượng này không kém gì ác quỷ trong mười tám tầng địa ngục.
Toàn thân Lý Hỏa Vượng ớn lạnh vì đám diễn viên dị dạng ở trước mắt, những đại quân không thể nói.
Lúc trước có hai tên vốn đã rất khó đối phó, nhưng bây giờ có nhiều như vậy.
Lý Hỏa Vượng từng cho rằng mình không có đối thủ, cuối cùng cũng nhận ra suy nghĩ trước đây của mình thật buồn cười, trong thế giới kỳ lạ này vĩnh viễn có thứ kỳ lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Lý Hỏa Vượng hơi quay đầu lại nhìn đám người Đại Tề ở phía sau, nhìn vẻ mặt tự tin và phẫn nộ của họ, trong lòng chợt hiện lên một tia cay đắng.
Nếu là cái gì khác, có lẽ những người này còn giúp ích được, nhưng đối mặt đại quân không thể nói thì đám người kia chẳng khác nào chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận