Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1533: Về

Khi Lý Hỏa Vượng đứng lên, tùy theo các loại Thiên Đạo gia nhập, hắn cảm giác chính mình mạnh hơn trước nhiều.
Lý Hỏa Vượng lau mạnh khóe môi, không chút do dự siết chặt vũ khí đi hướng cửa đóng kín.
Lý Hỏa Vượng thở dồn dập đặt tay lên then cửa, hắn hít sâu gồng sức đẩy mạnh cửa lớn ra, sa mạc quen thuộc đập vào mắt.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn bước qua khung cửa cũ nát, bước nhanh về phía sa mạc.
Bãi sa mạc rất khô ráo và oi bức, mồ hôi hỗn hợp máu loãng không ngừng mà chảy xuống, nhưng Lý Hỏa Vượng hiện tại không khát, hắn đi theo con đường từng đi.
Nhưng bãi sa mạc rất lớn, đi nơi nào dường như đều giống nhau, trong một chốc Lý Hỏa Vượng không chắc mình có đi lầm đường hay không.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy phương xa có một chỗ đốm đen, hắn đến chỗ kia.
Đi khoảng năm phút thì Lý Hỏa Vượng đến trước đốm đen.
Tới gần như vậy, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc xem rõ ràng đốm đen là cái gì, đó là Trần Hồng Du lúc trước đã chết, màu đen là một tầng ruồi bọ dày đặc bu trên người cô ta.
Khi Lý Hỏa Vượng đến gần, ruồi trên xác bị quấy nhiễu bay lên cao, nhiều con ruồi bu vào vết thương của Lý Hỏa Vượng để hút.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Lý Hỏa Vượng nheo mắt, quan sát nhanh đặc điểm bay của ruồi, gật đầu về phía lũ ruồi, bước qua Trần Hồng Du miệng mũi nhét đầy giòi bọ, tiếp tục đi về phía trước.
Đi từ ngày này sang đêm khác, rồi từ tối này sang ngày khác, Lý Hỏa Vượng lại nhìn thấy giếng ngầm quen thuộc, hắn nhảy xuống.
Khi quay lại nhà máy, Lý Hỏa Vượng thấy ngọn lửa lúc trước mình bỏ lại vẫn cháy nhưng đã nhỏ bớt, một số người đang bận rộn trong dây chuyền sản xuất của nhà máy.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng xuất hiện, một số kẻ cướp người quấn băng vải ánh mắt xấu xa cầm các loại súng ống xúm lại bao vây hắn.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng đã bình tĩnh, hắn nhìn bọn họ, khi thấy họ chĩa súng về phía mình thì thò tay ra sau lưng chậm rãi rút kiếm tiền đồng ra.
Lúc tiếng súng vang lên, còn có âm thanh máu thịt bị đồng xu cắt ra.
Đạn liên tục găm vào cơ thể đầy vết thương của Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn không hề sợ hãi, bởi vì Thiên Đạo tử vong đã bị hắn điều khiển.
Lúc trước nhà máy vốn không đánh lại hắn, hiện tại hắn hấp thu nhiều Thiên Đạo thì càng dư sức thắng.
Lý Hỏa Vượng bỗng lắc cổ tay, ba người phía bên trái bị đứt đầu, máu nóng phun lên cao.
"Na Na! Em xem kìa, có thấy không? Chúng ta lập tức liền có thể quay ngược thời gian!" Lý Hỏa Vượng một bên công kích tới những người này, một bên giải thích với cái đầu treo trước ngực: “Em hãy chờ ta, sắp xong rồi! Chờ ta!”
Lý Hỏa Vượng nhảy lên, sau đó nặng nề ngã xuống, cắt kẻ địch trước mặt làm đôi, đủ loại màu sắc rơi đầy đất.
Đúng lúc này, một tiếng động cơ chói tai vang lên, ánh sáng chói lóa từ bên trái bắn đến khiến Lý Hỏa Vượng gần như không thể mở mắt.
Khi Lý Hỏa Vượng quay lại, hắn nhìn thấy một chiếc xe việt dã gắn mũi nhọn đậu ở gần đó. Bốn người đàn ông cao to vạm vỡ cầm các loại vũ khí nóng ngồi trên xe nhìn Lý Hỏa Vượng, chiếc xe to như đầu của con thú khổng lồ hung dữ.
Vang tiếng nổ, bốn cánh chiếc xe việt dã lăn nhanh về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đạp mặt đất, nắm chặt kiếm tiền đồng vọt về phía chiếc xe.
Cùng với tia sáng lạnh chợt lóe, chiếc xe việt dã bị cắt làm đôi, xăng trong suốt tràn ra từ bình chứa chảy xuống đất.
Nhìn xăng chảy trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra chà mạnh mặt đất như quẹt que diêm:
“Lửa!”
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, cùng với tiếng nổ đột ngột này, nhiều màu sắc khác nhau hòa quyện và hòa tan.
Cuối cùng, những màu sắc này dần dần dung hợp lắng xuống thành màu tối, cuối cùng hình thành một chiếc bánh trung thu màu cà phê sô cô la.
Âm thanh bỗng nhiên giống như thủy triều tuôn vào lỗ tai của Lý Hỏa Vượng.
“Chương trình Trung Thu này mỗi năm càng dở hơn.”
"Đúng vậy, không bằng chờ đội nhạc của ngục giam.”
“Anh nghe gì chưa? Bệnh viện của chúng ta làm bánh trung thu rất nổi tiếng ở bên ngoài, nhiều người muốn nếm thử.”
“Giường số 216! Đã đến giờ uống thuốc!"
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh, hoàn cảnh quen thuộc và bàn tay trái còn nguyên vẹn chứng minh hắn đã làm được, hắn đã quay về.
"Ha ha ha ha!"
Tiếng cười hưng phấn khiến những người xung quanh giật mình, nhưng họ cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ tránh xa Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cầm bánh trung thu nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến, khi cảm giác giấy nhét ở bên trong thì hắn nhai càng mạnh, cười càng tươi.
Trong lúc người khác đi xem ban nhạc nhà tù biểu diễn, Lý Hỏa Vượng giả vờ bình tĩnh, định quay người đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng vào lúc này, một màn mà Lý Hỏa Vượng không ngờ tới đã xuất hiện.
Dịch Đông Lai mặc áo blouse trắng đi từ đầu bên kia hành lang đến chắn ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, vô cùng khiếp sợ nhìn hắn:
"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mới vừa phát sinh sự tình gì? Tại sao lại trở về?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận