Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 91: Quan ngoại (2)

Chờ ở nhà chỉnh sửa lại ổn định thì lại tiếp tục một vòng nữa, cái này là số mệnh loại gánh hát nhỏ như họ, nếu muốn thoát khỏi loại cuộc sống màn trời chiếu đất này, chỉ có mua được một chỗ để diễn thì mới có thể ổn định ở lại.
"Thuận buồm xuôi gió, cũng không biết tiểu đạo gia muốn làm gì, nhưng trợ ngài mã đáo thành công! Đây có chút trứng vịt muối nhà làm, cầm đi đường ăn."
Lữ Tú Tài ôm bình trứng vịt muối, mặt đầy vẻ không nở đặt ở trên xe lừa.
"Mượn lời may mắn của ông, nếu ngày sau có cơ hội, chúng tôi sẽ lại xem Lữ gia ban diễn, nói lời thật, một chuyến đi này tôi thực xem mà nghiện."
Hai bên sau khi cáo biệt lẫn nhau, xe lừa kéo lương thực vừa mới bổ sung chậm rãi tới gần quan khẩu.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Lữ Trạng Nguyên lạch cạch lạch cạch hút thuốc lá, rồi đưa lên đập một phát lên đầu đứa nhỏ của mình ánh mắt đang lộ ra vẻ lưu luyến không rời một phát.
"Bớt nhớ thương cô nương tóc trắng đi, nhà chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo không thể trêu vào, về nhà tìm bà mối kiếm cho con một cửa."
"Cha, cha nói cái gì đó, con không có, con thực không có." Ở trong Lữ Tú Tài kích động liều mạng phủ nhận, đầu ngựa chuyển hướng, đi về phía đường cái náo nhiệt.
"Cha, người keo kiệt như ngài sao lại bỏ được mà cho hắn một bình trứng vịt muối như vậy?" Lữ Cử Nhân ôm con gái tò mò hỏi.
"Đây là nói cái rắm gì vậy, đừng tưởng rằng cha là người keo kiệt, nhớ kỹ, thời điểm nên đưa thì phải đưa thật hào phóng không thể tiết kiệm, tiểu đạo gia này không phải người bình thường, kết giao tốt, Lữ gia chúng ta cũng coi như là có nhân mạch."
Vòng vòng chuyển chuyển đi ra khỏi quan, tuy bốn phía đường đất vẫn là cánh rừng, nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm giác có chút không giống.
Trên đường không chỉ một đám người bọn họ, còn có không ít xe ngựa khác, cùng những người gồng gánh đồ đạc.
Muốn phân rõ thân phận của bọn họ cũng rất đơn giản, xem quần áo là được, trong quan là để vạt áo bên trái ngoài quan Tứ Tề là để vạt áo bên phải.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, mở ra cái bình của Lữ Trạng Nguyên, phát hiện bên trong là một bình trứng vịt muối đầy tràn.
Cẩu Oa ở một bên xáp lại, kinh ngạc nói: "Đầu năm nay trứng vịt rất có giá, muối cũng đáng tiền, Lữ Trạng Nguyên này ra tay cũng thực xa hoa."
Lý Hỏa Vượng cầm cái bình, ấn tượng trong lòng đối với ông lão này cũng đổi mới không ít.
"Nói cái này vô dụng, mọi người có ai nhà ở nước Tứ Tề, chuẩn bị về nhà đi."
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, Tiểu Mãn cả người bị lông đen bao phủ nâng tay phải lên, thanh âm mang theo một tia run run nói: "Nhà của tôi ở Tứ Tề."
Nghe cô ta nói lời này, bốn phía nhất thời an tĩnh lại, mọi người đều biết ân oán giữa cô ta với cha mẹ, cũng biết sau khi cô ta về nhà tính làm gì.
"Tiểu Mãn tỷ, không bằng..." Bạch Linh Miểu mặt lộ vẻ khó xử vừa muốn khuyên nói cái gì, đã bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp cắt lời.
"Tốt, vậy cô hẳn quen thuộc nơi này, nói một chút, Tứ Tề này là nơi như thế nào, có môn phái gì lớn giống như chùa Chính Đức không?"
Tiểu Mãn bị đấu lạp màu đen che mặt khổ sở hít sâu một hơi rồi "Tôi không biết, tuy ở nơi này, nhưng mười mấy năm tôi chưa từng ra khỏi thôn lần nào, năm tôi 9 tuổi, ở đầu thôn thấy qua Khiêu Đại Thần một lần."
"Khiêu Đại Thần à..." Nhắc tới chữ thần, Lý Hỏa Vượng không biết vì sao trong lòng có chút rụt rè, Hỉ Thần mang đến cho cậu bóng đen quá lớn.
"Khiêu Đại Thần nọ có chỗ sinh hoạt tập thể nào không?"
"Không có, tôi nghe nói Khiêu Đại Thần đều ở trong nhà của mình, đều cung phụng tiên gia ở nhà."
"Tiên gia? Có tên gì không?" Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện lên đủ loại quỷ dị ở thế giới này.
"Hồng Hoàng Bạch Liễu Bi, tôi nghe qua có năm loại tiên gia khác nhau, nhưng không biết phân biệt như thế nào."
"Tôi không biết Khiêu Đại Thần Hồng Hoàng Bạch Liễu Bi năm vị tiên gia đại biểu cho cái gì, tôi chỉ nhớ người già trong thôn thuận miệng nói một câu vậy thôi."
"Lần đó tôi gặp họ, là trong thôn có người trúng tà, nằm úp sấp ở trên đất sủa như chó, Khiêu Đại Thần kia đúng dịp đi ngang qua thôn, nên tới nhìn xem."
"Mặt sau thế nào, tôi cũng không rõ ràng cho lắm, tôi chỉ nhớ người trúng tà kia ngày hôm sau đã khỏe, xuống ruộng làm việc."
Lý Hỏa Vượng nghe Tiểu Mãn nói những tin tức nhỏ về Khiêu Đại Thần, trong lòng yên lặng tính toán.
"Nói như vậy, Khiêu Đại Thần ở Tứ Tề sống không khác gì đạo sĩ? Trừ tà tị tai, vậy năng lực của họ có phải cũng đến từ mấy thứ như Du lão gia không?"
"Khiêu Đại Thần nếu thường tiếp xúc với những người khác, như vậy hắn hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn so với hòa thượng chùa Chính Đức?"
Cậu hiện tại cũng không phải sợ cái gọi là Khiêu Đại Thần này quá mạnh, mà là sợ đối phương thực lực quá yếu, căn bản không giải quyết được Đan Dương Tử.
Dù sao đơn thương độc mã là không cách nào so với một đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận