Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 639: Gặp mặt (2)

"Này! Tại sao lại đi rồi! Cho bọn ta đi nhờ với! Các cô là về Ngưu Tâm Thôn sao? Vậy thì chúng ta vừa lúc thuận đường. Này, hiện tại sư phụ đã về Ngưu Tâm Thôn chưa?” Lữ Tú Tài vội vàng đi theo và vỗ vào xe gỗ, nhưng không có bất cứ phản hồi nào.
Lữ Tú Tài đi theo suốt dọc đường, cuối cùng xe ngựa đã dừng lại trước cửa của một quán trọ.
Bảo tiểu nhị dắt xe ngựa vào hậu viện, Bạch Linh Miểu phớt lờ Lữ Tú Tài bên cạnh và kéo Xuân Tiểu Mãn đi về phía đại sảnh.
Khi Lữ Tú Tài dẫn theo Đào Nhi cùng đi theo họ ngồi vào bàn bát tiên, Bạch Linh Miểu lập tức lạnh lùng liếc qua: "Ta cho ngươi ngồi sao?"
"Này! Bạch cô nương, đừng không có tình người như vậy chứ, quan hệ của chúng ta cũng...” Lữ Tú Tài cố gắng lôi kéo làm thân.
"Ta với ngươi có quan hệ gì? Ngươi là sư huynh đệ cùng chạy trốn với ta hay là người của Bạch gia ta?”
Trong lòng Lữ Tú Tài đột nhiên bùng lên ngọn lửa, người phụ nữ này trước đây rất tốt, nhưng bây giờ tính cách của cô trở nên khó chịu như vậy: "Được! Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, làm như kiểu không ăn một bữa ta có thể chết đói không bằng?”
Hắn ta lập tức kéo Đào Nhi ở một bên đến chiếc bàn trống bên cạnh.
Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Xuân Tiểu Mãn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng liền cảm nhận được giày của mình bị Bạch Linh Miểu đá vào một cái, cô ấy cũng không nói nữa.
Rất nhanh, bốn món ăn và một bát canh đã được dọn lên, nghe thấy tiếng nhai và tiếng húp canh bên cạnh, Lữ Tú Tài không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Đúng rồi."
Nghe thấy Bạch Linh Miểu nói chuyện với mình, Lữ Tú Tài lập tức liếc sang bên kia, giả vờ không quan tâm.
"Ngươi không cần đi theo nữa, đi đến nơi khác xin ăn đi. Ngưu Tâm Thôn là của Bạch gia ta, ta muốn cho ai ở thì mới được ở, mà tiểu tử ngươi, ta nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm. ".
“Cái gì?” Lữ Tú Tài lập tức nhảy cao ba thước: "Cô không thể làm như vậy, Lữ Gia Ban của bọn ta cũng sống ở đó mà.”
"Sống ở đó thì chính là nhà của bọn họ sao? Nếu ngươi còn dám đi theo, ta sẽ bảo Lữ Gia Ban cùng cút đi luôn.”
Lữ Tú Tài còn nói muốn điều gì đó, nhưng khi đối mặt với Nhị thần âm trầm đột nhiên xuất hiện sau người Bạch Linh Miểu, hắn ta cuối cùng cũng không nói ra được lời nào.
Hắn ta hung hăng đập mạnh vào bàn, đôi mắt đỏ hoe kéo Đào Nhi bên cạnh, bừng bừng lửa giận đi về phía cửa.
Nhìn thấy bóng lưng đối phương rời đi, Xuân Tiểu Mãn nói: "Miểu Miểu, có phải có chút quá đáng rồi không? Dù sao hắn cũng là con trai của Lữ ban chủ.”
"Ta không đánh cũng không mắng hắn, sao lại là quá đáng chứ? Chẳng lẽ tỷ không thấy bộ dạng tên tiểu tử này đối xử với cha mình sao? Dựa vào đâu mà bảo ta phải giúp loại cặn bã mất hết tính người này? Hơn nữa, vừa rồi bộ dạng kia của hắn là thái độ đang xin người khác sao?” Bạch Linh Miểu nói xong, bưng bát cơm thứ tư lên tiếp tục ăn.
Không dễ gì mới tìm được một thị trấn, Bạch Linh Miểu cũng không vội rời đi, dự định ở quán trọ đánh một giấc ngon lành, sau đó mới lại lên đường.
Trong khu chợ náo nhiệt, Lữ Tú Tài phẫn nộ bất bình lẩm bẩm, thỉnh thoảng còn nghiến rằng chửi thầm mấy câu.
Nhưng dù có mắng cỡ nào, cũng không thể kìm được tiếng sôi ùng ục trong bụng, hắn ta liếc nhìn người phụ nữ đang cụp mắt xuống lặng lẽ đi theo sau mình một cái, sau đó kéo nàng ta tiếp tục vào thị trấn tìm thức ăn.
Nhưng không có tiền thì kiếm đâu ra đồ ăn, đến khi mặt trời lặn, bọn họ cũng chỉ uống nước để lấp bụng.
"Này! Anh bạn! Lại đây! Có phải thiếu tiền không?” Một người đàn ông trong con hẻm tối vẫy tay với Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài kinh ngạc đi tới và hỏi: "Cái gì?"
Người nam nhân kia xòe tay ra, mấy khối bạc vụn xuất hiện ở trước mặt Lữ Tú Tài, vào lúc Lữ Tú Tài hai mắt sáng lên, người nam nhân với hai chòm râu kia lại nhanh chóng thu tiền lại.
Khi thấy Lữ Tú Tài nóng lòng muốn hỏi, hắn ta đưa tay chỉ về phía Đào Nhi sau người Lữ Tú Tài. “Ba lạng bạc để vợ ngươi làm điển thiếp một năm, thế nào?”
"Điển thiếp?"
"Cái gì? Không hiểu sao? Chính là mượn vợ ngươi sinh con trai, sinh xong rồi sẽ trả lại cho ngươi toàn vẹn.”
“Con mẹ ngươi.” ‘Thịch’ một tiếng, Lữ Tú Tài vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt người đàn ông, bị đánh đương nhiên phải đánh trả, hai người lập tức vật lộn với nhau.
Lữ Tú Tài vóc người không cao bằng đối phương, thân hình cũng không to bằng đối phương, đương nhiên là bị đánh rất thảm.
Đào Nhi ở một bên vừa chạy tới khuyên can thì bị người kia tát cho một cái, Lữ Tú Tài nhìn thấy cảnh này, hai mắt lập tức đỏ hoe.
"Con mẹ ngươi, lão tử liều mạng với ngươi.” Lữ Tú Tài lấy ra một con dao găm từ trong ngực, cuối cùng cũng khiến nắm đấm của đối phương dừng lại.
Hắn ta nhìn vào đôi mắt đầy vẻ tàn ác của Lữ Tú Tài, có chút chột dạ mà hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận