Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1530: Tử vong (1)

Lý Hỏa Vượng nhìn gần mới thấy chỗ cổ áo của Thanh Vượng Lai có kẹp thứ gì, hắn rút nó ra, phát hiện là một tờ giấy viết đầy chữ.
Giấy viết đầy kiểu chữ xéo đẹp mắt, xem nét chữ hiển nhiên là Thanh Vượng Lai đã viết trước khi ra tay.
“Lý Hỏa Vượng, nếu anh nhìn thấy tờ giấy này, chứng tỏ anh không giúp tôi, dù sao tư duy của anh quá thấp, còn so đo về được và mất của một số hình chiếu.”
“Nếu mềm không được đành dùng cứng, anh ăn tôi thì phỏng chừng chỉ còn sống được một, hai ngày.”
"Đương nhiên, không phải tôi đại phát từ bi cho anh sống thêm một, hai ngày, nhưng nếu cho thuốc độc trí mạng thì tôi cũng sẽ chết ngay, không thể chờ đến phút hạ độc anh.”
“Anh biết không? Tôi không ra tay với các người thật ra không phải vì đấu không lại, chẳng qua tôi vẫn ôm một tia hy vọng với các người, đáng tiếc tôi đã sai, cả thế giới chỉ có một mình tôi giữ suy nghĩ tỉnh táo.”
“Đừng lo khi anh ra đi một mình, hãy nhìn bên dưới xác chết của tôi là cái gì, phải phá hủy hình chiếu bên này chúng ta mới có thể cứu chúng ta thật sự.”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn về phía vị trí Thanh Vượng Lai nằm, chỉ thấy trong vũng máu rải rác kia có một số vụn thủy tinh, nhìn kỹ là mảnh vụn của ba ống nghiệm.
Hiển nhiên, trong lúc những người khác đang bận rộn, Thanh Vượng Lai đã lặng lẽ rút ba ống nghiệm ra khỏi ống tay áo ném xuống vũng máu.
Chất lỏng trong ba ống nghiệm hỗn hợp lại, một số thứ không màu không mùi đã khuếch tán trong phòng, tuy rằng Lý Hỏa Vượng không biết trong này là cái gì, nhưng tuyệt đối sẽ không là thuốc mê như lúc trước!
Trước đó Thanh Vượng Lai nói một tràng thật ra đều là thuật che mắt mà thôi! Dù cho hắn không cắn nuốt Thiên Đạo của anh ta, hắn vẫn sẽ trúng độc cùng mọi người. Mục đích cuối cùng của tên này là giết chết tất cả Tư Mệnh ở Bạch Ngọc Kinh!
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn lại thi thể của Thanh Vượng Lai, hắn phát hiện nụ cười trên mặt đối phương càng tươi.
Nhìn khuôn mặt ghê tởm đó, sự tức giận trong lòng Lý Hỏa Vượng càng ngày càng mạnh, hắn trực tiếp giật khẩu súng từ trong tay Dương Na, cắn răng bóp cò bắn vào mặt Thanh Vượng Lai.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, đầu của Thanh Vượng Lai đột nhiên vỡ thành từng mảnh, lại một tờ giấy lộ ra trong đống sắc trắng và đỏ.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm tờ giấy lẫn trong máu, hắn mở to hai mắt, trong lòng cảm thấy khó tin, nếu muốn đạt đến điểm này thì ngay từ đầu Thanh Vượng Lai đã nhét giấy vào óc của anh ta.
Tức là, tên này tính không sót, đoán trước được Lý Hỏa Vượng sẽ bắn nát đầu mình?
Nhìn xác chết rách nát nằm trong máu loãng, Lý Hỏa Vượng ôm lấy cái bụng ngày càng đau nhức, hắn không cam lòng, cắn răng kéo tờ giấy nhuộm đỏ qua.
“Nếu anh nhìn thấy mảnh giấy này, có nghĩa là tôi lại đoán đúng rồi phải không? Vài lần đoán đúng này cũng đủ để chứng minh quan niệm của tôi là đúng, phải không?"
"Tuy nhiên, dù anh có tin hay không cũng không sao cả. Một khi đã bắn cung thì mũi tên không thể quay đầu lại được. Một khi kế hoạch của tôi bắt đầu, nó sẽ không dừng lại."
"Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở anh, độc trong cơ thể là mãn tính, nhưng độc trong ống nghiệm là cấp tính, tôi sẽ không cho anh có thời gian một, hai ngày nghĩ cách giải độc."
"Ha ha, vừa rồi còn sống được một hai ngày, đột nhiên bị mất đi. Cảm giác thế nào? Có sợ hãi không?"
"Các người rất nhanh sẽ chết hết, a không, tôi viết nhầm, các người đều là hình chiếu, nói chính xác hơn, đám hình chiếu các người đều sẽ sụp đổ."
Tiếng rên rỉ đau đớn của Dương Na truyền vào tai khiến ngón tay cầm mảnh giấy đẫm máu của Lý Hỏa Vượng bởi vì siết mạnh mà trở nên trắng bệch, run rẩy.
“Đám hình chiếu mấy người sụp đổ sẽ hình thành một điểm trong thế giới hình chiếu, từ điểm này khuếch tán ra ngoài, đủ để thu về tất cả hình chiếu của thế giới chân thực trong tám ngày.”
"Yên tâm, đây chỉ là bắt đầu, không có anh can thiệp, tầng hình chiếu bên kia sẽ nhanh chóng sụp đổ, kế hoạch của tôi liền sẽ thành công."
Lý Hỏa Vượng ôm bụng quỳ một gối, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, ngay cả chữ viết trên giấy cũng mơ hồ, chất độc cấp tính từ Thanh Vượng Lai lúc này không ngừng ăn mòn cơ thể hắn.
Lý Hỏa Vượng dụi mạnh một con mắt đầy tơ máu, lại đọc nội dung mảnh giấy.
"Lý Hỏa Vượng, tư duy của anh quá thấp, giống như Gia Cát Uyên, ngu muội mà vô tri không hiểu lý lẽ, đọc sách vô ích.”
"Nhưng may mà có tôi, vì có tôi nên thế giới thật sự sẽ không bị sự ấu trĩ của các người hủy diệt, tôi cứu toàn bộ thế giới, tôi là chúa cứu thế."
"Đợi vượt qua nguy cơ lần này, thế giới chân thực sẽ lại có hình chiếu, khi đó hình chiếu của tôi sẽ trở thành một Thanh Vượng Lai tốt hơn, khi đó tôi không còn là hình chiếu mà sẽ tiến một bước dài đến gần tồn tại chân chính.”
“Tổ cha nó, Thanh Vượng Lai!”
Trước mắt Lý Hỏa Vượng tối sầm, lảo đảo ngã xuống đất, trên người mới cầm máu bây giờ lại chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận