Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 59: Xe lừa (2)

Lời này vừa ra, không khí trở nên an tĩnh lại, những lời này của hắn đã đâm trúng tâm toàn bộ thuốc dẫn.
Có thể ở phòng vật liệu, trừ bỏ Lý Hỏa Vượng, ít nhiều đều có chút bệnh tật, cho dù chở lại chỗ ở, bọn họ vẫn là ngoại tộc bị người sợ hãi hoặc là chán ghét.
Từ Thanh Phong quan đi ra, đào thoát sợ hãi tử vong là rất tốt rồi, nhưng một lần nữa trở lại hoàn cảnh bị người khinh bỉ ghét bỏ cũng không phải là chuyện gì đáng cao hứng.
Cảm giác được không khí có chút nặng nề, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía Triệu Ngũ, "Ai nói cậu là phế vật? Nhân dịp thời gian này không có việc gì, tôi sẽ dạy cậu luyện đan. Có thể nhớ bao nhiều thì nhớ bấy nhiêu, về nhà làm lang trung đi chân trần cũng không đến mức đói chết."
Triệu Ngũ nghe như vậy ngẩn ra một chút, ngay sau đó vẻ mặt hắn kích động hẳn lên, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng mãnh liệt. "Lý sư huynh, tôi không cần học luyện đan, ngài có thể dạy tôi biết chữ không?"
"Vì sao muốn học chữ, học thêm vài cái đan phương, về nhà làm nghề y kiếm cơm không phải tốt hơn sao?" Lý Hỏa Vượng có chút không thể lý giải điều này.
Cũng không phải nói biết chữ là vô dụng, biết chữ đương nhiên cực kỳ hữu dụng, nhưng học tiểu học còn cần tới năm năm, muốn dạy một người thất học ngay cả tên của mình cũng không biết viết để biết chữ, cái này là một công trình lớn, không có vài năm căn bản là không làm được.
"Không sao! Học không được nhiều cũng không sao, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu."
Tuy phần khát vọng này của Triệu Ngũ đối với tri thức, Lý Hỏa Vượng không hiểu, nhưng nếu hắn muốn học, vậy mình đương nhiên có thể dạy.
"Sỏa Tử, đặt Triệu Ngũ trên lưng cậu lên xe lừa, tôi dạy hắn biết chữ."
Triệu Ngũ không biết cái gì cả, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dùng những cách dạy vỡ lòng đơn giản nhất.
Cắm cúi dạy, Lý Hỏa Vượng phát hiện phụ cận thực im lặng, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện bao gồm cả người Lữ gia cũng đều đang lắng nghe hết sức chuyên chú.
Chuyên tâm nghe không nói, hơn nữa trên mặt bọn họ còn mang theo kính sợ. Giống nhau Lý Hỏa Vượng đang làm chuyện gì trang nghiêm thần thánh.
"Ha ha ha, cái này, tiểu đạo gia à."
Lữ Trạng Nguyên cười hì hì một tay cầm theo hai miếng thịt khô, một tay cứng rắn kéo con trai nhỏ của mình đi lại đây.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng chờ đối phương mở miệng, đường nhỏ trong rừng ở phía sau bốc lên từng trận bụi đất.
Không bao lâu, một con ngựa ngừng lại ở trước mặt bọn họ, từ trên ngựa nhảy xuống là một tiểu tử béo tốt còn trẻ.
Lữ Trạng Nguyên rõ ràng đang biết người này ở Ngũ lý cương, vội vàng chắp tay nói. "Yêu yêu yêu, Hồ thiếu gia, ngài cứ từ từ, ngài muốn đi đâu vậy?"
"Ta không đi đâu cả! Ta đi cùng các người hát hí khúc! Như vậy ta sẽ có thể ngày nào cũng được nghe diễn!"
Hồ thiếu gia đang hưng phấn thanh âm rất non nớt, tuy nhìn qua cường tráng nhưng vẫn chưa có vỡ giọng.
"Ai ui, ngài đùa như vậy chứ, nhanh trở về đi, đừng làm cho gia gia ngài lo lắng."
"Yên tâm, ta nghe diễn trả thù lao!" Một cái khóa trường thọ đúc bằng vàng, được hắn cứng rắn nhét vào trong tay Lữ Trạng Nguyên.
Lữ Trạng Nguyên lúc này vẻ mặt mười phần rối rắm, cầm vàng trong tay nhưng lại rất khó xử.
Rất nhanh, có người từ phía sau cưỡi ngựa đuổi theo, giải vây cho ông.
"Cha! Người đừng bắt con! Con không quay về! Con muốn hát hí khúc!"
"Bốp !" Một cái tát quất ở trên mặt Hồ thiếu gia, dọa mọi người xung quanh nhảy dựng, thiếu niên mặt nhanh chóng sưng lên.
"Ngươi lại muốn làm con hát! Ngươi lại có thể dám làm con hát, ngươi muốn hèn mạt tới mức nào đây! Đó là cửu lưu dưới của cửu lưu! Ngươi nếu dám làm con hát si nhục Hồ gia, lão tử con mẹ nó đánh chết ngươi!"
Một tay kéo lấy khóa trường thọ trong tay Lữ Trạng Nguyên, người nọ kéo con mình đi, hai thớt ngựa đạp bụi mà đi.
Hắn đi rồi, Lý Hỏa Vượng một lần nữa nhìn về phía Lữ Trạng Nguyên, chờ đợi lời lão muốn nói mà vẫn chưa nói xong.
Lữ Trạng Nguyên xấu hổ cầm hai miếng thịt khô đứng ở nơi đó, vài lân há miệng tựa như muốn nói cái gì đó lại không phát ra thanh âm gì.
Ông lão luôn luôn rất khéo đưa đẩy, lần đầu tiên lúng túng giống như một đứa nhỏ.
Cuối cùng ông cũng không nói cái gì cả, gượng cười gật gật đầu với Lý Hỏa Vượng, kéo con mình về phía phía xe ngựa, lưng vốn đã hơi còng của ông nay càng còng hơn.
Rời khỏi Ngũ lý cương cũng cần chút thời gian, đường dài nhỏ trong rừng dần dần rộng ra, hơn nữa lúc này cũng không chỉ có hai đám người, xe ngựa, xe trâu, còn có nông gia vác vật nặng đang vội vàng đi ở phía trước.
Trên mặt đất bắt đầu dày đặc dấu chân, cùng phân súc sinh làm cho Lý Hỏa Vượng biết đã sắp đến trấn Kiến Nghiệp rồi.
"Triệu Ngũ. Những người diễn trò giống như Lữ ban chủ thân phận đều rất thấp sao?" Lý Hỏa Vượng hỏi Triệu Ngũ đang hết sức chăm chú học viết chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận