Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 101: Khăn trùm đầu đỏ (1)

"Nhớ kỹ! Đây tức phụ của tôi, cậu như vậy thì trách cái gì? Còn không phải trách chính cậu sao, ai bảo cậu là đạo sĩ! Có năng lực cậu hoàn tục đi!"
Dứt lời không đợi Lý Hỏa Vượng biện giải, nắm bàn tay trắng bệch có móng tay đen dài của Nhị thần, xoay người đi vào trong phòng.
Vảy, chất nhầy xanh vàng giao nhau, hai hình ảnh này không ngừng hiện lên ở trong đầu cậu, Nhị thần này đến cùng là thứ gì vậy?
Khi Lý Hỏa Vượng rất nhiều chuyện khó hiểu trở lại trong phòng, phát hiện Bạch Linh Miểu đã bị đánh thức, ngồi ở trên giường ngủ mắt mông lung dụi dụi mắt.
"Có gì vậy? Đã xảy ra cái gì à?"
Lý Hỏa Vượng không nói cái gì, một lần nữa thổi tắt ngọn đèn đã điểm hỏa, "Không có gì, ngủ đi."
"Chú ý? Mình là tâm tố tiên?"
Nằm ở trên giường Lý Hỏa Vượng bắt đầu cân nhắc mấy chữ mà Nhị thần vừa mới nói. "Tâm tố tiên là cái gì? Cô ta lại bảo người ta chú ý cái gì?"
Ngày hôm sau, chờ Lý Hỏa Vượng tỉnh lại, đi vào đại đường, thì nhìn thấy Lý Chí đang húp cháo.
Tay phải hắn nắm chặt Nhị thần đang nói cái gì đó với vị đồng hương kia.
"Đồng hương, đa tạ cậu đã quan tâm, không bằng như vậy, tôi giúp cậu mời cái bảo gia tiên đi, tính cậu rẻ chút, ba mươi đồng tiền thế nào?"
Lý Chí nói đến đây thì dừng, bởi vì hắn thấy Lý Hỏa Vượng, lúc này vẻ mặt hắn cũng không có hiền hoà như trước nữa.
Nhìn thấy biểu cảm của Lý Chí không đúng lắm, Lý Hỏa Vượng đi thẳng đến, nói: “Lý Chí huynh, liên quan đến chuyện tối qua, ta có thể giải thích.”
Lý Chí nhấc tay, ngăn Lý Hỏa Vượng tiếp tục nói tiếp, mang theo vài phần không nhẫn nại, nói: “Hài, giải thích cái gì, ta đâu có làm gì ngươi, cứ như vậy đi.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy, kéo vợ của mình quay người bước ra khỏi phòng.
Lý Hỏa Vượng nhìn bóng lưng hai người bước đi xa, im lặng không nói.
“Nhị thần nói tôi là tâm tố tiên, cái này nghe có vẻ là xưng hộ đặc biệt nào đó, hơn nữa ả ta còn nhắc nhở tôi đừng xem Bảo gia tiên, có lẽ ả ta biết gì đó về tôi, tôi bắt buộc phải nghĩ cách moi ra tin tức này từ miệng của ả ta.”
Manh mối khó khăn lắm mới biết được, Lý Hỏa Vượng không muốn bị đứt đoạn như vậy.
“Lý sư huynh, sao vậy? Huynh từng có xích mích gì với tên Khiêu đại thần kia?” Nghe thấy lời của Cẩu Oa, Lý Hỏa Vượng lắc đầu.
“Không có gì, đây là chuyện riêng của tôi, đều đi ăn sáng đi, khó khăn lắm mới có giường ngủ, những ngày này nghỉ ngơi cho tốt. Đợi ra khỏi thôn này, chúng ta chỉ có thể nằm ven đường thôi.”
Những ngày sau đó Lý Hỏa Vượng vốn không tiếp tục tìm Lý Chí, cũng không quan tâm đối phương đang làm gì.
Cậu biết hiện tại khẳng định đối phương vẫn còn nóng giận, nếu như bây giờ đi hỏi hắn ta chuyện liên quan đến Nhị thần, e rằng không hay lắm, từ từ hẵng nói.
Lý Hỏa Vượng là nghĩ như vậy, nhưng mà chính trong quá trình chờ đợi, có một rắc rối nhỏ tìm tới cửa, Bạch Linh Miểu bị bệnh rồi.
Phiền phức này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lớn là bởi vì ở cái nơi tồi tàn này, không xem trọng bệnh nhẹ, cũng rất dễ lấy mạng người.
Nói nhỏ là bởi vì, nhờ sự giúp đỡ của đan dược do Thanh Phong Quan luyện chế, ông ta có thể miễn cưỡng được gọi là một vị lang trung quê nhà, không trị được bệnh khác, chút bệnh nhỏ này thì không có vấn đề.
Lý Hỏa Vượng đặt đầu có chút nóng của Bạch Linh Miểu dựa vào lòng của mình.
Cẩn thận đặt viên thuốc màu đỏ vào miệng của cô ấy.
“Lý sư huynh, không phải là muội sắp chết rồi chứ? Muội không muốn chết…” Bạch Linh Miểu vô cùng yếu ớt dùng tay nắm chặt lấy tay áo trên người của Lý Hỏa Vượng.
“Đừng nghĩ bậy, chút phong hàn mà thôi, đã uống thuốc rồi, đợi ngủ một giấc yên ổn, đổ mồ hôi, là khỏe thôi.”
“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa đột ngột đã ngắt đoạn cuộc trò chuyện của hai người, Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thất Lý Chí dẫn theo vợ của hắn ta đứng ở trước cửa.
“Sao rồi? Ta nghe người trong thôi nói, muội muội của ngươi bệnh rồi? Có gì cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cảm ơn.” Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đắp chăn lên người của Bạch Linh Miểu, quay người bước về phía hắn ta.
“Được rồi, khách sáo cái gì, trước đây ngươi mời ta ăn mì, ta cũng phải giúp ngươi đúng chứ, Bạch gia lão tiên trị bệnh cứu người là tuyệt nhất, chỉ cần ngươi không có ý đồ với vợ của ta, hai chúng ta vẫn là bằng hữu, chuyện này phải giúp.”
Lý Chí giọng điệu tự nhiên, phảng phất như chuyện đó cứ vậy mà bỏ qua.
“Chỉ là chút phong hàn mà thôi, không cần mời đại tiên của ngươi, hơn nữa “tiền trà nước” mà bọn họ đòi, bọn ta không trả nổi.”
Lý Chí ngẩn người, tiếp theo đó lại bật cười, “Đúng thế, quả thật là vậy. Xem như ta đến gây rối rồi, lão tiên quả thật không thể tùy tiện mời.”
“Có điều, Lý chân nhân à, ngươi không biết trừ tà cũng không biết trị bệnh, ngươi làm đạo sĩ như này đúng là được lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận