Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 654: Điện vàng (2)

Trong Kim Loan Điện cực kỳ trống trải, trừ những cây cột to có rồng vàng sáu móng quấn quanh thì không có bất cứ thứ gì.
Thế cho nên Lý Hỏa Vượng cố ý thả chậm bước chân nhưng vẫn nghe được tiếng vọng khe khẽ.
“Sao đám Tọa Vong Đạo chạy nhanh vậy kìa? Mà tự dưng bọn họ vào hoàng cung Đại Lương làm gì?”
Lý Hỏa Vượng vừa kiềm nén nỗi sốt ruột và bất an, bước nhanh đi hướng Lục Phiến Môn ở sau điện, nhưng khi hắn đi qua thì phát hiện chỗ này không có cửa.
“Hửm? Quỷ đập tường? Ở trong hoàng cung Đại Lương này?” Tim Lý Hỏa Vượng đập lỗi nhịp.
"Phụ thân ... " Lý Tuế bỗng nhiên nói chuyện.
“Sao vậy? Bây giờ không phải lúc nói chuyện.”
“Cánh tay của phụ thân có chữ kìa.”
Nghe lời Lý Tuế nói, Lý Hỏa Vượng theo bản năng nâng hai tay, chỉ thấy mé trong cánh tay trái của mình có chữ khắc bằng dao.
"Nơi này có kỳ lạ, ký ức sẽ quên theo thời gian, phải dùng dao khắc lại!”
Lý Hỏa Vượng biết rõ đây là nét chữ của mình, nhưng lục tìm ký ức trong não mãi không nghĩ ra mình khắc hồi nào.
“Khoan, ta từng gặp cảnh tượng này một lần rồi!”
Khi Lý Hỏa Vượng định lấy dao khắc hai chữ Tâm Trọc bỗng phát hiện trên cánh tay đã khắc rồi.
Bên cạnh hai chữ này còn viết thứ khác: “Nó ở bên này, nhanh đi tìm! Ta đã bị nhốt trong chỗ này nửa tiếng!”
Dòng chữ đó khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ớn lạnh, trong ký ức của hắn thì rõ ràng mới vào Kim Loan Điện vài phút mà sao đã qua thời gian dài như vậy!
Cũng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm giác trên đùi xuất hiện một vết thương sâu thấy xương.
"Ta bị thương? Khi nào?!" Lý Hỏa Vượng cắn răng vạch thịt ra, phát hiện trên xương đùi xuất hiện khe nứt tính quẻ.
Hiển nhiên Lý Hỏa Vượng vì tìm Tâm Trọc nên đã bói toán về nó, trong tình huống hắn không nhớ tới.
Lý Hỏa Vượng khi nhớ kỹ hình dạng khe nứt xương vặn vẹo và khắc lên tay, hắn bắt đầu tìm kiếm trong điện.
Nét chữ trên cánh tay Lý Hỏa Vượng càng lúc càng nhiều.
“Đã tìm ở góc đông nam, không có.”
“Đã lục tìm phía sau cột rồng quấn ở phía đông, không cần tìm nữa.”
Lý Hỏa Vượng tìm vài vòng, ngừng lại ở chính giữa Kim Loan Điện, nơi duy nhất không có chữ nhắc nhở.
Lý Hỏa Vượng nhìn hoa văn quen thuộc trên gạch vàng, biểu cảm nghiêm túc, hai tay nắm chặt kiếm đâm mạnh xuống.
Tuy vàng quý giá nhưng nó mềm hơn kim loại khác, trước Tử Tuệ Kiếm chém sắt như chém bùn thì nó không khác gì với bùn vàng.
Lý Hỏa Vượng dễ dàng cạy mở gạch vàng, khi hắn nhìn vào trong thì phát hiện đống đất bên dưới bị đẩy sang một bên từ khi nào, lộ ra một kiến trúc ngói đỏ.
Kiến trúc chôn trong đất cực kỳ nhỏ, phỏng chừng chỉ cao cỡ một người, giống như miếu thổ địa.
Lý Hỏa Vượng dứt khoát giơ cao kiếm tiền đồng cách không khí chĩa vào kiến trúc:
"Thái minh đạt đà ngõa lạt cấp cấp nhiếp!"
Nóc mái ngói bị hất lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, đó là Tâm Trọc, xác chết Tâm Trọc bị Ký Tướng mang theo bọn họ cực khổ vất vả bắt về!
Lúc này nó tứ chi gấp khúc bị chỉ vàng khâu dính vào thân thể, không chỉ có tứ chi, mắt, miệng, mọi thứ trên người nó đều bị chỉ vàng khâu kín, biến thành một nhân côn Tâm Trọc.
Trừ đầu và trước ngực ra, toàn thân bị mực vàng vẽ đầy, những chữ vạn dây dưa gắn kết với nhau giống như khoác một chiếc cà sa chữ vạn.
Những chữ vạn không chỉ phủ lên người nó, còn lan tràn vào bùn đất khuếch tán bốn phía.
Lý Hỏa Vượng lại vung kiếm tiền đồng, móc lấy Tâm Trọc kéo lên.
Tâm Trọc ngồi ngay ngắn trong miếu nhỏ bay lên, tách rời khỏi đống chữ vạn màu vàng, dường như điện vàng tối xuống.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trên người mình không xuất hiện nét chữ mới thì thở phào nhẹ nhõm, phiền phức này cuối cùng đã qua rồi.
Đã lãng phí thời gian dài, Lý Hỏa Vượng không thể lãng phí tiếp nữa, hắn đầu tiên là nhìn thoáng qua xác chết của Tâm Trọc, đi nhanh hướng lối ra ở phương xa.
Lần này không có bất cứ ngoài ý muốn, Lý Hỏa Vượng thuận lợi đi ra, nhưng hắn chưa kịp thở phào thì thẫn thờ nhìn mớ điện vàng ở phương xa.
“Chờ đã, đừng nói là bên dưới từng tòa điện vàng đều đặt một Tâm Trọc nhé?”
Hồng Trung luôn yên lặng theo bên cạnh lại lên tiếng:
“Có, nhưng không phải hoàn toàn.”
“Những điện vàng này là một loại tinh tú trận pháp, cụ thể là loại nào thì ta hiểu rõ rất ít nhìn không ra, ha ha, có vẻ như lúc trước ngươi cực khổ vất vả tìm đến Tâm Trọc là bị bọn họ dùng để làm mắt trận.”
Nghe lời của Hồng Trung, sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên có chút khó coi, Tâm Trọc nguy hiểm như vậy mà chỉ xứng làm mắt trận ở đây, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lý Hỏa Vượng bất chấp thứ khác, bước nhanh hơn vào trong. Phen này phiền phức to, Bắc Phong trộn lẫn vào nơi nguy hiểm thế này, tuyệt đối đừng bị gì!
Ngã một lần khôn ra một chút, Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức không đến gần điện vàng, chỉ đi qua những hành lang và quảng trường trống trải.
Nếu không có đường thì cưỡng ép đào một lỗ thủng trên tường vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận